Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 29.1: Không hay rồi

Trước Sau

break

Chu tiểu đệ và Chu tiểu muội phấn khích vì được ăn bột mì và gạo, hai người đã lâu lắm rồi không được ăn bột mì.

Diệp thị nhíu mày: “Bây giờ chỗ nào cũng cần bạc, sao còn mua bột mì với gạo trắng?”

Dương Hề nói: “Chúng ta đang để tang, không thể ăn thịt, ăn chút bột mì với gạo trắng để dưỡng thân.”

Nếu không, cứ ăn mãi lương thực thô thế này, thân thể của mẹ sẽ không chịu nổi mất. Cô sớm đã nhận ra mẹ ăn ngày càng ít.

Cả nhà đều gầy đi, mà còn gầy đi thấy rõ, cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Nàng còn đang mang thai, mẹ cũng cần dinh dưỡng, giờ bỏ ra nhiều bạc một chút để mua bột mì còn hơn là sau này xảy ra chuyện rồi hối không kịp. Huống hồ, họ cũng không mua nhiều.

Diệp thị cũng xót con cháu, đưa tay vuốt má cháu trai, thở dài chia phần điểm tâm, ngay cả Dương Tam cũng có.

Dương Tam nhận lấy điểm tâm, nói: “Chỗ ta còn một ít bạc.”

Chu Ngọc cười nhẹ: “Khi nào thực sự cần, chúng ta sẽ không khách sáo.”

Dương Tam cười toe toét, từ khi họ nhập chung hộ tịch, khoảng cách cuối cùng với Chu lập gia đã toàn biến mất.

Dương Hề đi nhồi bột, tối nay sẽ hấp bánh bao, tiện thể làm sẵn luôn bữa sáng mai. Nhân bánh là cải thảo và trứng gà. Nàng hỏi Dương Tam có muốn ăn bánh nhân thịt không, nếu có nàng sẽ làm riêng cho cậu ta, Dương Tam lắc đầu.

Chu tiểu muội đang cầm kim chỉ may bao tay, cả nhà ai cũng bị cóng tay. Tiểu cô nương từng học thêu với tú nương, tay nghề khéo léo hơn Dương Hề, còn có thể thêu những món lớn.

Dương Hề nhào bột xong quay lại giúp may phụ, nhìn tiểu muội nói: “Ngày trước tiểu muội học rất chăm, sau này sẽ có năng lực tự nuôi bản thân.”

Cho nên học gì cũng vậy, học được là của mình.

Chu tiểu muội cầm kim chỉ tự tin hơn hẳn, cha là người làm việc nghiêm túc, không thể chịu được cảnh con cái sống buông thả, bắt họ học cái gì cũng phải hết lòng, nên nàng ấy mới có tay nghề thêu này. “Đợi khi ổn định, muội sẽ nhận việc thêu thùa may vá, đến lúc đó đại ca với tẩu tẩy cũng đỡ phần nào.”

Dương Hề định nói thêu nhiều hại mắt, nhưng nhìn vào mắt tiểu muội thì lại mỉm cười: “Được.”

Tiểu cô nương muốn giúp đỡ gia đình, nàng phải ủng hộ và khích lệ.

Chu tiểu muội mỉm cười, động tác tay càng nhanh hơn, Diệp thị trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào. Tuy Chu gia đang chạy nạn, nhưng chỉ cần ổn định thì cuộc sống sẽ không khó khăn.

Tối hôm đó ăn uống rất thịnh soạn, cả nhà ăn uống thoải mái, đến mức no căng bụng, phải đi dạo hai vòng mới dễ chịu hơn.

Hôm sau trời còn chưa sáng, hai nhà đã lên đường rời đi. Lừa và la sức khỏe tốt, kéo xe trượt tuyết đi rất nhanh. Họ đi vòng quanh rìa ngoài Tín Châu như kế hoạch.

Dương Hề vẫn lo lắng về người Từ gia. Dù tìm đúng đường mòn, lần ra được sơn thôn, cũng xác nhận được là Chu gia từ lời kể của dân làng bị thương, nhưng lại điều tra theo hướng quê tổ của Chu gia, không ngờ Chu gia lại xuôi nam.

Đến khi Từ gia kịp phản ứng lại mà đuổi theo hướng nam thì đã rất khó để lần ra được tung tích của Chu gia.

Trong phạm vi kinh thành, Chu gia ngoài kẻ thù ra thì không có nguy hiểm gì, nhưng giờ vào địa phận Tín Châu, khó khăn mới bắt đầu.

Trên đường đi, tất cả mọi người trong Chu gia đều không nói lời nào. Dương Hề nhìn cánh rừng lùi lại phía sau, trong lòng hết sức căng thẳng. Đi vòng ngoài để tránh sơn tặc cũng đồng nghĩa với nhiều rừng núi, nơi đông dân cư thì dã thú ít, còn rìa ngoài thì ngược lại, dân cư thưa thớt, dã thú nhiều.

Dương Hề không chắc có hổ hay không, nhưng nàng biết có rất nhiều sói.

Chỉ có tiếng lừa chạy băng băng, tiếng xe trượt tuyết lướt rất nhẹ. Họ sợ phát ra tiếng động làm dã thú trong rừng chú ý.

Cả ngày tranh thủ đi đường, buổi tối chỉ có thể ngủ ngoài trời. Họ tìm được một hang đá dưới chân núi, có dấu vết từng bị đào bới, may mà dấu vết đó đã có từ rất lâu rồi. Hang không sâu, cửa hang cũng rất lớn, muốn an toàn hơn thì phải dùng nhiều gỗ chắn lại.

May là có nhiều lực lượng lao động cường tráng, chẳng mấy chốc đã khiêng gỗ về chắn kín cửa hang, như vậy sẽ an toàn hơn.

Hai nhà lên đường cần lừa với la nên đều dắt vào trong hang. Hai nhà ăn tạm lương khô, rồi ngủ trong mùi phân và nước tiểu của lừa với la.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc