Giờ đã ra khỏi phạm vi kinh thành, bọn họ phải tranh thủ thời gian làm cho xong. Làm lại hộ tịch, Từ gia có muốn tra cũng khó hơn.
Hai phu thê Dương Hề lên huyện, ở nhà đã có Ngô gia trông coi, họ cũng yên tâm.
Hai người thuê xe lừa trong thôn, mất nửa canh giờ thì đến huyện thành. Vào thành, họ không vội tìm người môi giới ngay mà trước tiên đi đến hiệu cầm đồ, cầm hai miếng ngọc bội. Vì là cầm hẳn không chuộc lại nên bị ép giá xuống một nửa. Hai miếng ngọc này vốn là quà mừng thọ của cha chồng, sau đó đều đưa cho Chu Ngọc. Nguyên giá mỗi miếng ít nhất trăm lượng, giờ hai miếng chỉ cầm được chín mươi lượng.
Cầm ngọc xong, hai người tránh được gã sai vặt đang theo dõi họ, rồi ghé vào tiệm may mua hai bộ y phục rẻ nhất. Thay đồ xong, họ mới tìm người môi giới.
Người môi giới là địa đầu xà ở địa phương, chỉ cần có đủ bạc, việc gì cũng làm được.
Người môi giới nghe nói họ muốn làm hộ tịch với giấy thông hành liền liếc qua hai người một cái, cũng không hỏi nhiều, thời buổi loạn lạc ai chẳng thế, chuyện này hắn ta cũng đã xử lý nhiều rồi: “Một giá trọn gói, làm hộ tịch năm mươi lượng, giấy thông hành mười lượng.”
Chu Ngọc hạ giọng nói: “Ta muốn hai phần giấy thông hành.”
Ngô gia đã có giấy thông hành, nhà họ Từ chắc chắn đã tra được, cẩn trọng là trên hết, đổi luôn cả giấy thông hành của Ngô gia là an toàn nhất.
Người môi giới chỉ nhận bạc, có thêm một mối là có thêm lợi nhuận, làm gì cũng có luật quy tắc, người môi giới sẽ không tùy tiện phá hỏng quy tắc đó. Với thân phận như Chu Ngọc chưa đủ người môi giới phá hỏng quy tắc: “Được, khi nào lấy?”
Chu Ngọc: “Muốn lấy ngay trong hôm nay.”
Người môi giới đưa ra một bàn tay, “Thêm năm lượng nữa.”
Dương Hề nghe mà xót ruột, năm lượng bạc thế là bay vèo.
Đồng thời cảm thán, giờ phủ nha môn thối nát, chỉ nhận bạc, chỉ cần có bạc thì đến giấy thông hành khó làm cũng không còn khó!
Quốc gia sắp vong!
Người môi giới nhận bạc cười hớn hở: “Một canh giờ sau quay lại lấy.”
Nói rồi viết một mảnh giấy, lúc lấy hộ tịch chỉ cần đưa giấy là được.
Chu Ngọc ghi tên đã sửa lên giấy. Chàng trực tiếp viết mình là Chu Đại, thê tử chỉ ghi họ, đệ đệ là Chu Hổ, vì nhũ danh là Hổ Tử, tiểu muội là Chu Tiểu Muội, nhi tử là Chu Nhất, mẫu thân chỉ ghi họ, Dương Tam và thê tử cùng họ, ghi thêm cả Dương Tam vào hộ tịch. Hộ tịch càng đông người thì càng khó bị tra ra.
Hai phu thê không chờ ở chỗ môi giới, trong tay còn hơn mười bốn lượng bạc, bèn đi dạo quanh huyện thành. Huyện thành khá phồn hoa, trên đường không ít cửa hàng, họ đến tiệm lương thực trước, phát hiện giá lương thực lại tăng.
Thiên tai nhân họa, dân chúng trôi dạt khắp nơi, đất đai không người canh tác, thiên tài dẫn đến mùa màng thất thu, thêm vào đó là chín phần mười ruộng nằm trong tay quyền quý, cuộc sống dân thường ngày càng gian nan.
Họ mua năm trăm văn bột mì, năm trăm văn gạo trắng, hai trăm văn các loại đậu. Không phải họ không muốn mua thêm, mà là cửa hàng không bán nhiều.
Dương Hề thấy tiệm điểm tâm, nhớ đến mẹ cùng nhi tử: “Chúng ta mua ít điểm tâm mang về nhé?”
Chu Ngọc: “Mua nhiều một chút, để nàng đói còn có cái ăn.”
Dương Hề cũng thèm lắm chứ, kiếp trước ở hiện đại, nàng là người mê ẩm thực, vừa về cổ đại đã bắt đầu trốn chạy, mấy hôm nay có được bữa nào ra hồn đâu. Trước kia không thích đồ ngọt, bây giờ có ăn đã là hạnh phúc rồi.
Giá lương thực tăng, giá điểm tâm cũng tăng theo, hai trăm văn chỉ mua được bảy cân, giá đã tăng ít nhất một nửa.
Sau đó, hai người mua thêm ít muối và gia vị, rồi đến y quán mua cao trị bỏng lạnh và thuốc bồi bổ cho mẹ.
Khi hai người lấy được hộ tịch, về đến thôn thì đã là xế chiều.
Chu Ngọc không nói gì về chuyện làm hộ tịch mới, chỉ đưa giấy thông hành mới cho Ngô Sơn: “Có giấy thông hành mới, sau này chúng ta sẽ an toàn hơn.”
Ngô Sơn biết làm giấy thông hành không rẻ: “Nhà không có bạc, đợi đến nơi rồi ta sẽ từ từ trả lại.”
Chu Ngọc lắc đầu: “Ta đổi giấy thông hành là vì an toàn, đại ca không cần trả, ta về trước đây.”
Nói rồi để lại một cân điểm tâm, đứng dậy rời đi.
Ngô Sơn đuổi đến Chu gia, Chu Ngọc không mở cửa, Ngô Sơn đứng một lúc rồi quay về.
Lý thị đợi tướng công về liền hỏi: “Chu gia lấy đâu ra bạc thế?”
Ngô Sơn: “Nhà họ đông người, lúc loạn cất giấu vài miếng ngọc hay gì đó cũng dễ dàng mà đem cầm lại chẳng được bao nhiêu, giờ chắc cũng tiêu gần hết để đổi giấy thông hành rồi.”
Lý thị nghĩ cũng phải, giấu được nhiều đồ thì đâu cần đi cùng với bọn họ chịu khổ như vậy chứ.
Chu gia, Dương Tam vì được vào hộ tịch Chu gia mà phấn khởi vô cùng.