Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 27: Hộ tịch

Trước Sau

break

Cuối cùng mỗi nhà mua một con lừa, dù có hơi thất vọng nhưng lúc trở về khách điếm lại bất ngờ phát hiện trong sân có nuôi hai con la. Ngô gia bỏ thêm một phần so với giá thị trường mua lấy một con.

Có được lừa và la kéo xe trượt tuyết, mọi người có thể ngồi lên xe, quãng đường đi mỗi ngày tăng gấp ba lần so với đi bộ.

Kinh thành là đô thành, các thôn trấn lân cận vẫn còn tương đối yên ổn, trên đường cũng chưa gặp sơn tặc. Nhưng một khi ra khỏi phạm vi kinh thành thì không thể ung dung lên đường như vậy nữa.

Chỉ mất hai ngày, hai nhà đã rời khỏi phạm vi kinh thành, họ tìm một thôn lớn để nghỉ lại. Sáng hôm sau không vội khởi hành ngay.

Dương Hề chuẩn bị bữa sáng. Bắp cải và củ cải của bọn họ đã ăn hết từ lâu, hôm qua đổi được ít bắp cải và dưa muối từ dân làng. Bữa sáng gồm cháo gạo, một bát trứng hấp, và một đĩa dưa muối.

Căn phòng lần này khá ổn, bên trong có giường đất đốt lửa, rất ấm áp. Tử Hằng vẫn đang ngủ trong chăn ấm chưa dậy.

Chu Ngọc vào gọi nhi tử dậy, đích thân mặc quần áo cho cậu nhóc. Tiểu gia hỏa có chút xấu hổ: “Cha, con tự mặc được mà.”

Chu Ngọc hiếm khi có thời gian chăm sóc nhi tử: “Hôm nay chúng ta không đi đường, cha mặc cho con.”

Bàn tay nhỏ của Tử Hằng đang nắm lấy quần áo cuối cùng cũng buông ra: “Không đi đường ạ?”

Tay Chu Ngọc nứt nẻ vì lạnh, bôi thuốc rồi vẫn vừa ngứa vừa đau, nhưng chàng vẫn nhẫn nhịn giúp nhi tử mặc xong y phục: “Ừ, hôm nay nghỉ ngơi.”

Tử Hằng chú ý đến tay cha: “Cha, cha bôi thuốc chưa?”

Chu Ngọc: “Bôi rồi. Đi, chúng ta đi ăn sáng.”

Ăn xong, Chu tiểu muội dọn bàn, Chu tiểu đệ cùng Dương Tam lên núi nhặt củi. Hôm nay họ còn phải ở lại một ngày nên củi nhặt được không đủ dùng.

Hai phu thê Dương Hề qua Ngô gia bàn bạc cách tránh sơn tặc.

Ở kiếp cổ đại trước, Dương Hề sinh non, Chu gia liên tiếp gặp chuyện, không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại vùng ngoại ô kinh thành, mãi cho đến mùa xuân, khi nạn dân tăng lên, bọn họ mới theo nạn dân rời khỏi kinh thành.

Sơn tặc chỉ cướp những nhà giàu có, với nạn dân thì chúng không thèm để ý, thậm chí nếu gặp cũng chỉ cưỡi ngựa đi qua. Sơn tặc chỉ cầu tài, rất hiếm khi giết người vô tội, nhờ thế Chu gia mới có thể trở về quê.

Nhưng lần này khác, họ muốn xuôi Nam. Rời khỏi kinh thành, sơn tặc rất nhiều. Họ có lừa, người lại ít, vừa nhìn đã biết là dễ bắt nạt. Dù không có lừa với la, họ cũng không dám mạo hiểm.

Ngô Sơn cau mày: “Đoạn đường sắp tới sẽ rất khó đi.”

Chu Ngọc từng nghe cha nói khá nhiều về sơn tặc nên cũng hiểu rõ sự phân bố của chúng: “Khó nhất là vùng Hân Châu, nơi đó sơn tặc hoành hành.”

Ngô Sơn thậm chí còn không biết trong nước có bao nhiêu châu, nếu không vì có loạn dân, nơi xa nhất từng đi cũng chỉ là châu thành quê mình. Nếu không phải Chu Ngọc nói, hắn cũng không biết sắp tới là Hân Châu.

Ngô Sơn nói: “Ta nghe theo ngươi, ngươi bảo đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.”

Chu Ngọc lấy que củi đã cháy ra, vẽ lên chiếc bàn trên giường đất: “Chúng ta sẽ đi vòng quanh khu vực ngoài rìa Hân Châu, tránh phạm vi hoạt động của sơn tặc.”

Sơn tặc canh giữ quan đạo, nhắm vào phú hộ hoặc thương đội nên khu vực ngoài rìa sẽ an toàn hơn.

Ngô Sơn xem không hiểu bản đồ, lấy làm kinh ngạc: “Ngươi biết bản đồ Hân Châu?”

Lão nông như hắn cũng biết bản đồ không phải ai cũng vẽ được.

Chu Ngọc: “Cha ta từng vẽ lại những nơi đã đi qua, trí nhớ ta tốt nên nhớ kỹ trong đầu.”

Ngô Sơn nghe mà thầm cảm thán, Chu đại nhân quả là người tài, đáng tiếc người tốt không sống lâu: “Vậy thì nghe ngươi.”

Chu Ngọc đứng dậy: “Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày tới chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi địa phận Hân Châu, sẽ không còn thời gian nghỉ.”

Ngô Sơn hiểu rõ tầm quan trọng: “Ừ.”

Rời khỏi Ngô gia, Dương Hề sắc trời rồi nói: “Chúng ta đi huyện thành.”

Họ nghỉ lại một ngày không chỉ để nghỉ ngơi mà còn để thay đổi hộ tịch. Phía Bắc có loạn dân, những nạn dân có chút tích lũy đều chạy về phía Nam, điều này khiến việc quản lý hộ tịch ở phía Nam ngày càng nghiêm ngặt. Không có hộ tịch với giấy thông hành, bọn họ không chỉ không vào được thành, mà còn có thể bị xử phạt, nghiêm trọng hơn sẽ bị định tội.

 

break

Báo lỗi chương