Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 26: Tư cách

Trước Sau

break

Trong lòng Dương Hề cảm thấy lo lắng, sợ rằng từ chối sẽ khiến đối phương tức giận, đừng nghĩ rằng người đối diện đang cười haha với ngươi thì thực sự cho rằng tính cách hắn ta tốt. Hắn ta chỉ thấy thú vị thôi!

Chu Ngọc hơi cúi người: “Ta là người nhát gan, muốn đi xuống miền Nam sống một cuộc sống yên ổn, chúng ta gặp nhau là duyên, ta sẽ tặng ngươi bản vẽ xe trượt tuyết này.”

Hán tử híp mắt lại, trực giác giúp hắn ta tránh được rất nhiều nguy hiểm, trực giác nói cho hắn ta biết nam tử trước mặt có chút tài cán, đối với người có bản lãnh, hắn ta luôn khoan dung.

Sau khi nhìn bản vẽ, nét mặt của hán tử lại trở nên vui vẻ, “Haha, tốt, tốt, tiểu huynh đệ không tồi.”

Nói xong, hắn ta nhét bản vẽ vào trong ngực, quay người lên ngựa, gọi lớn về phía đoàn xe: “Tăng tốc, trước khi trời tối phải đến được trạm dịch.”

Thương đội cứ vậy rời đi, không lâu sau đã biến mất trên quan đạo.

Ngô Sơn lúc này mới chạy đến, không yên tâm hỏi: “Bọn họ liệu có đi trước chặn cướp húng ta không?”

Chu Ngọc: “Không đâu, toàn bộ tài sản của chúng ta còn chưa bằng một con ngựa của họ.”

Chàng có thể thấy rõ, thương đội kia toàn là ngựa tốt, không biết là mua từ quân đội hay từ thảo nguyên.

Chu tiểu đệ mở miệng: “Đại ca, họ lấy bản vẽ đi vậy mà không tỏ ý gì hết vậy sao?”

Chu Ngọc: “Bản vẽ là ta tặng cho họ, đệ phải nhớ kỹ, nếu không có thân phận ngang bằng thì không có tư cách đàm phán điều kiện.”

Ngô Sơn tiếp lời: “Ngươi còn trẻ, hôm nay chúng ta có thể bình an được là may mắn, nếu họ thực sự cướp của chúng ta, chúng ta cũng không làm gì được.”

Trong nhận thức của Chu tiểu đệ, cậu luôn nghĩ giao dịch thì phải công bằng, hôm nay lại học được một bài học mới. Cậu không còn là con nhà quan nữa, tinh thần có chút suy sụp.

Hai nhà không dừng lại lâu, họ phải tìm nơi trú ngụ trước khi trời tối, sáng mai phải đến Hà trấn, sau lưng có kẻ thù, cả hai nhà đều rất gấp gáp.

Lộ trình buổi chiều không gặp trắc trở gì, thuận lợi tìm được một ngôi làng tạm trú qua đêm, không gặp bất kỳ sự cố nào, nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục lên đường.

Khu nạn dân ở kinh thành, Từ gia đã tra được manh mối, xác nhận Chu gia đã rời đi. Chu gia càng trốn kỹ, Từ gia lại càng cảm thấy như có cái gai mắc trong cổ họng, không chỉ phái người tiếp tục truy tìm mà còn cử người đến quê tổ của Chu gia trước một bước, chờ sẵn.

Trong nhận thức của người xưa, người chết nhất định phải đưa về nguyên quán an táng, kiểu gì Chu gia cuối cùng sẽ quay về quê tổ.

Trong lúc đó, Chu gia đã thuận lợi tới Hà trấn, Hà trấn cũng không lớn. Ở phương Bắc, thôn trấn có hơn hai ngàn nhân khẩu đã là trấn lớn; còn phía Nam thịnh vượng hơn nên nhân khẩu cũng nhiều, thôn trấn phồn hoa nhân khẩu có thể lên đến hàng vạn, phương Bắc không thể so được.

Nhân khẩu Hà trấn không đông, lại không phải tuyến đường then chốt, Hà trấn cũng không phồn vinh, một con phố chính chỉ lướt mắt một cái là nhìn đến cuối, chỉ có lẻ tẻ vài cửa hàng dân sinh, người qua lại trên phố không nhiều, Chu gia cùng Ngô gia muốn mua ba con lừa cũng không dễ dàng.

Hai nhà đều chưa được nghỉ ngơi tốt, tìm một quán trọ ngủ lại qua đêm.

Dương Hề tắm xong, lại bôi thuốc trị vết thương do giá rét, trên mặt lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tắm xong cảm giác như được tái sinh, ăn một bát mì đơn giản, thở dài: “Thật là thoải mái.”

Chu Ngọc trên vai mang trọng trách, tắm xong cũng cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, “Những ngày qua vất vả cho nàng rồi.”

Dương Hề: “Ta không vất vả, đứa bé cũng khỏe mạnh.”

Ánh mắt Chu Ngọc dịu dàng nhìn bụng thê tử, đứa bé không chỉ khỏe mạnh mà còn biết suy nghĩ cho cha mẹ, chưa từng quậy phá lần nào.

Dương Hề cười, “Ta có cảm giác, con bé sẽ là một áo bông nhỏ nghe lời.”

Chu Ngọc môi mỉm cười, "Ừ."

Dương Hề thấy nhi tử ăn xong mì, xoa xoa bụng con, xác nhận không ăn quá no mới nói: “Lừa khó mua, chúng ta không thể ở lại Hà trấn.”

Họ phải lợi dụng trận tuyết thứ hai để hoàn toàn che giấu dấu vết.

Chu Ngọc: “Ừ, sáng mai chúng ta sẽ đi chợ sáng xem sao, nếu không được thì mua bò.”

Dương Hề nhíu mày: “Một con bò ít nhất cũng phải mười mấy lượng bạc.”

Hiện tại họ chỉ có hơn mười lượng bạc một chút.

Chu Ngọc: “Đến lúc đó rồi tính sau.”

Dương Hề hy vọng họ có thể may mắn hơn một chút, nhưng tiếc là trong chợ sáng có hai con lừa, không có bò hay ngựa, chỉ có cừu với các loài gia súc khác.

break

Báo lỗi chương