Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 25: Ác ý

Trước Sau

break

Từ gia không chỉ phát hiện, người được phái đi cũng đã quay về kinh thành, hơn nữa còn đang để mắt đến khu vực an trí nạn dân, dự định ngày mai sẽ đến đó điều tra.

Mùa đông nơi hoang dã thực sự đáng sợ, cho dù xung quanh không có núi nhưng tiếng sói tru vẫn văng vẳng truyền đến. Hai nhà, trừ mấy đứa nhỏ thì chẳng ai dám ngủ say.

Sáng sớm, Dương Hề dùng tuyết nhẹ nhàng lau mặt, mấy ngày đường vừa qua mặt nàng đã bị tê cóng, mùa đông ở cổ đại thật sự vô cùng rét buốt, lạnh đến mức khiến người ta chẳng muốn mở miệng nói chuyện.

Vừa mới sáng sớm, Chu tiểu muội đã giúp Dương Hề nấu bữa sáng, trứng gà đông cứng như đá, phải mất một lúc lâu mới nấu thành cháo trứng.

Dương Hi Hiên ăn cơm cùng Chu gia, tiếp xúc rồi mới phát hiện, chiếc áo rơm bên ngoài của thiếu niên kia chỉ là để đánh lừa, bên trong thực ra là áo bông rất dày.

Chu Ngọc cùng Ngô Sơn bàn chuyện đường đi: “Hôm qua chúng ta đánh người bị thương, e là hành tung sẽ bị lộ.”

Ngô Sơn hôm qua lấy được bạc và lương thực nên tâm trạng tốt: “Ngươi dám động thủ là đã sớm nghĩ xong đường lui rồi.”

Chu Ngọc cười: “Đúng vậy, họ tìm đến sẽ theo con đường nhỏ mà đuổi theo, hôm nay chúng ta đi quan đạo, đến Hà trấn xem có thể mua được lừa không.”

Ngô Sơn sờ túi bạc trong ngực: “Lừa không rẻ đâu.”

Chu Ngọc nói: “Giờ mới đầu đông, sau này đường đi sẽ ngày càng gian nan, có lừa kéo xe tuyết sẽ tiện hơn, không dùng đến bán lại cũng được giá.”

Nếu trong tay Ngô Sơn có tẩu thuốc thì chắc đã rít vài hơi rồi, “Được, nghe ngươi.”

Bạc hôm qua chia theo đầu người, nhà hắn ra ba người, được hơn mười lượng bạc, mua lừa là dư dả.

Đi theo đường mòn nửa canh giờ là ra được quan đạo, quan đạo bằng phẳng hơn, đi lại cũng dễ dàng. Trên quan đạo có không ít xe ngựa qua lại, thỉnh thoảng có cả đoàn xe thương buôn đi qua.

Cũng có người tò mò nhìn xe trượt tuyết của họ, kiểu dáng do Dương Hề thiết kế khiến việc kéo xe tốn ít hơn, có người sành sỏi liếc qua là biết ngay.

Buổi trưa, họ gặp được một đoàn thương buôn. Hán tử dẫn đầu dẫn ngựa đi bên cạnh Chu Ngọc, hán tử râu ria xồm xoàm, giọng nói hào sảng: “Huynh đệ, xe tuyết này của ngươi có chút đặc biệt đấy.”

Lỗ tai Chu Ngọc giật giật, giọng đại hán này thực sự rất lớn, khiến lỗ tai chàng có chút khó chịu, “Chỉ là tùy ý làm bừa thôi.”

Hán tử nheo mắt nhìn xe trượt tuyết: “Ta làm ăn ở vùng Đông Bắc, thấy nhiều xe trượt tuyết rồi, huynh đệ này không thành thật, thứ này đâu phải thứ tùy tiện nghĩ ra là làm được.”

Dương Hề nhướng mày, giờ mà còn có thể làm ăn ở Đông Bắc, người này không đơn giản!

Chu Ngọc cũng nhướng mày, “Giờ Đông Bắc đang rất loạn.”

Hán tử cười ha hả: “Huynh đệ chúng liếm máu lưỡi đao mà sống, không sợ.”

Tiếng cười của hán tử, cả đoàn thương đội của hàn tử cũng cười theo.

Chu tiểu muội nghe vậy không khỏi sợ hãi, thương đội này có tới sáu, bảy mươi người, còn chưa kể tới phu xe, càng khiến Chu gia và Ngô gia trở nên nhỏ bé, yếu thế vô cùng.

Nếu là người nhát gan thì chắc đã mềm cả chân rồi.

Chu Ngọc cảm nhận được sát khí trên người hán tử, quả nhiên là loại liếm máu sống qua ngày, “Ngươi để mắt đến xe tuyết của chúng ta?”

Ánh mắt hán tử sâu thẳm, rất ít người dám không sợ bọn họ như vậy. Một nhà kéo xe trượt tuyết phía trước mặt mũi trắng bệch hết cả rồi, vậy mà người huynh đệ này vẫn còn có thể bình thản nói chuyện với anh ta như vậy, đúng là không tệ. “Ừ, mùa đông tuyết nhiều, tuyết lớn sẽ chặn đường, xe ngựa không đi được, vẫn là xe trượt tuyết tiện hơn.”

Dương Hề vừa vỗ nhi tử, tai lại dỏng lên nghe. Trong lòng thầm cảm thán, họ giữ không nổi xe trượt tuyết rồi, tình thế ép người!

Chu Ngọc dừng bước: “Vậy là muốn mua?”

Hán tử sững sờ trong chốc lát, “Phải, muốn mua.”

Nếu hắn ta muốn cướp thì đã ra tay từ sớm rồi, chỉ là cảm thấy hai nhà chạy nạn này có chút thú vị.

Chu Ngọc im lặng một lát, xác nhận người kia không có ác ý, mới hỏi: “Ngươi thấy giá bao nhiêu thì hợp lý?”

Hán tử sờ sờ râu, “Ta thấy huynh đệ ngươi là người thú vị. Các người đi chạy nạn vì mạng sống, chi bằng đi theo ta?”

break

Báo lỗi chương