Dương Hề ra hiệu cho Chu tiểu đệ dừng lại nghỉ ngơi, nàng đã thấy mấy người Chu Ngọc, cuối cùng cũng có thể yên tâm, trái tim đang treo lơ lửng cũng buông xuống.
Chu tiểu đệ vui mừng hô vài tiếng về phía trước, chiếc xe trượt tuyết dừng lại.
Chẳng mấy chốc, Chu Ngọc và những người khác quay lại, người Ngô gia ùa tới bên Ngô Sơn, còn Dương Hề và Chu tiểu đệ vây quanh Chu Ngọc, xác nhận không ai bị thương thì đều nở nụ cười
Dương Tam lại lộ ra vẻ lẻ loi, trong mắt có chút ngưỡng mộ, song cảm giác ấy nhanh chóng tan biến. Cậu ta nên vui vì lần này mình đã có thể dung nhập vào đội ngũ.
Chu Ngọc kể sơ qua chuyện đã xảy ra, Dương Hề liếc sang Ngô gia, như vậy vừa hay, sẽ không khiến Ngô gia cảm thấy quá tàn nhẫn, cũng làm Ngô gia yên tâm rằng bọn họ bên này không phải người nhân từ nương tay.
Diệp thị vẫn trầm mặc, bà tự tìm cho nhi tử một lý do, tất cả đều là do biến cố gia đình gây ra.
Dương Hề cảm nhận được cảm xúc của mẹ chồng, nhưng nàng cũng không biết nên an ủi ra sao, đành đổi chủ đề: “Lấy được nhiều gạo như vậy, nghỉ ngơi rồi chúng ta nấu cơm đi.”
Chu Ngọc lấy từ trong ngực ra một túi vải: “Đây là số bạc được chia, nàng đếm thử xem.”
Cả nhà đều nhìn chằm chằm vào túi vải, Dương Hề nhận lấy mở ra, ngạc nhiên: “Nhiều vậy sao?”
Bên trong có hai thỏi bạc chừng hai lượng, cùng vài mẩu bạc vụn.
Chu Ngọc còn mang về ba túi nhỏ, từ đáy túi cuối cùng lấy ra từng xâu tiền đồng, tổng cộng tám xâu, mỗi xâu một trăm đồng.
Chu tiểu đệ cười toe toét: “Mấy nhà đó cũng giàu phết!”
Dương Hề nghe thấy tiếng reo hò của Ngô gia, bọn họ cũng đang đếm lại số bạc. Tính cả phần chia cho Dương Tam, Dương Hề cảm thấy tám người kia chết cũng chưa hết tội, quả nhiên là không chỉ buôn người một lần.
Chu Ngọc nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta phải rời khỏi đây.”
Chu tiểu muội lo lắng hỏi: “Đại ca, liệu họ có báo quan không?”
Chu Ngọc: “Không sợ.”
Nếu thật sự muốn báo quan thì bọn họ đã sớm cao chạy xa bay rồi. Huống hồ, những người đó cũng không dám báo quan.
Lại tiếp tục lên đường, túi của Dương Tam được để trên xe trượt tuyết của Ngô gia, nhưng cậu ta lại không đi cùng Ngô gia, mà theo xe trượt của Chu gia.
Dương Tam mở lời: “Chúng ta cũng coi như là cùng chung hoạn nạn rồi.”
Dương Hề cười: “Vậy muốn nói thật rồi à?”
Dương Tam xấu hổ sờ mũi đỏ ửng vì lạnh: “Tẩu tử, ta thực sự xếp hàng thứ ba, tên cũng có chữ Hi. Chúng ta làm quen lại từ đầu nhé, ta tên là Dương Hi Huyền.”
Chu tiểu đệ hừ một tiếng, cậu đã sớm đoán được Dương Tam thành thật rồi.
Chu Ngọc hỏi: “Biết chữ?”
Dương Tam gật đầu: “Dạ.”
Hai phu thê Chu Ngọc không hỏi thêm nữa, hiện tại chưa đủ tin tưởng để nói hết mọi chuyện, Dương Tam cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lần này, cả hai nhà không còn may mắn nữa, họ không tìm được thôn làng nào để trú tạm, may mà xung quanh không có núi lớn, vẫn khá an toàn.
Dương Hề nói: “Phải nhặt đủ củi cho cả đêm.”
Chu Ngọc nhìn về khu rừng phía xa: “Chúng ta đông người, nhặt một lúc là đủ.”
Dương Hề gật đầu, dẫn Chu tiểu muội và hai nàng dâu Ngô gia đi xúc tuyết, họ cần dựng một bức tường chắn gió bằng tuyết.
Lý thị vội ngăn: “Đệ muội đang mang thai, để chúng ta làm là được.”
Dương Hề cũng biết mình đang mang thai: “Ta không khuân tuyết, chỉ phụ tạo hình thôi, không mệt đâu.”
Trong lòng Lý thị, trước đây vẫn cho rằng quan quyến đều là người cao quý, nhưng tiếp xúc với Dương thị mới biết mình thật sự nông cạn, Dương thị không chỉ biết nấu cơm mà còn biết rất nhiều thứ khác.
Lý thị nghĩ thế liền nói: “Đệ muội, có phải tất cả quan quyến đều như muội không?”
Dương Hề mỉm cười: “Không giống nhau đâu.”
Lý thị cảm thán: “Vậy tẩu tử đây lại càng khâm phục muội.”
Dưới sự chỉ dẫn của Dương Hề, bức tường tuyết nhanh chóng hoàn thành. Dương Hề thầm cảm ơn trận tuyết đầu mùa này, nó đã giúp họ quá nhiều!
Tối đến, sau khi ăn cơm xong, Dương Hề ngồi cạnh Chu Ngọc, khẽ nói: “Không biết Từ gia đã nhận ra chưa?”