Chu Ngọc đối mặt với lý chính rất lâu, người nhà của tám tên đàn ông kia vẫn không ngừng kêu gào không thể để bọn họ rời đi. Chu Ngọc vẫn đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt của lý chính càng lúc càng tối sầm.
Chu Ngọc mỉm cười: “Chúng ta có thể đi chưa?”
Lý chính nhìn tám kẻ đang bị trói, trong đó có cả cháu trai ông ta, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên con dao găm sắc bén: “Các người đi đi.”
Gia đình tám người kia lại nhao nhao phản đối: “Không thể để họ đi được!”
Không những nuốt không trôi cơn giận, mà còn tiếc số lương thực và bạc phải bồi thường.
Lý chính quát: “Im miệng!”
Ông ta sớm biết sẽ xảy ra chuyện, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ truyền khắp các thôn làng lân cận, trong làng họ sinh ra lũ súc sinh thất đức, sau này cô nương trong làng phải lập gia đình thế nào đây? Còn mấy tên tiểu tử nữa, làm sao mà lấy vợ được?
Đoàn người Chu Ngọc nhanh chóng rời đi, phía sau còn có sáu dân làng bám theo, lý chính không yên tâm, sợ tám người đó xảy ra chuyện dọc đường.
Chu tiểu muội nhỏ giọng hỏi: “Tẩu tẩu, thật sự phải thả họ về sao?”
Sao nàng ấy cứ thấy không cam tâm chút nào vậy nhỉ?
Dương Hề nghĩ thầm, sau khi trải qua biến cố cùng với lòng người, tiểu muội thiện lương cũng dần thay đổi: “Sẽ không dễ dàng thả bọn họ về đâu.”
Bọn buôn người toàn kẻ đáng chết!
Một canh giờ sau, đã cách rất xa ngôi làng, sáu người đi theo cũng mang đầy một bụng oán khí, đã mất kiên nhẫn từ lâu.
Chu Ngọc ghé lại gần Ngô Sơn, thấp giọng nói: “Để xe trượt đi trước.”
Ngô Sơn nhíu mày: “Tám người thêm sáu người là mười bốn, nếu cứ thế thả người đi, chúng ta sẽ rất nguy hiểm.”
Hắn sợ nếu thả tám người kia, bọn họ sẽ không đối phó được.
Chu Ngọc nghịch con dao găm trong tay: “Vậy nên không thể để chúng nguyên vẹn mà quay về được.”
Ngô Sơn nhìn chằm chằm Chu Ngọc, khóe môi dần nhếch lên. Hắn từng giết người, trên đường chạy nạn mà không có máu lạnh thì không bảo vệ nổi người nhà. Hắn còn đang lo Chu Ngọc không chịu được máu tanh, giờ xem ra là đoán sai rồi.
Chiếc xe trượt càng chạy càng xa, Chu tiểu đệ cùng huynh đệ Ngô gia cũng bước nhanh hơn, sợ bản thân gây cản trở.
Dương Hề vẫn dõi theo Chu Ngọc, cho đến khi không còn thấy bóng dáng họ, nàng cũng sợ xảy ra sai sót.
Chu tiểu muội im lặng, còn sắc mặt Diệp thị thì trắng bệch.
Phía Chu Ngọc, sau khi xác định xe trượt đã đi xa, chàng ra hiệu cho Ngô Sơn ra tay. Nhưng chưa kịp hành động, Dương Tam đã nhanh hơn, ra tay cắt đứt gân tay của tám tên kia. Động tác của cậu ta vừa nhanh vừa đọc, không để Chu Ngọc hay Ngô Sơn có cơ hội động thủ.
Dương Tam cắt xong gân tay liền cười, hôm qua cậu ta đã muốn ra tay rồi.
Ngô Sơn nhíu mày, đứa nhỏ này chẳng khác gì một con sói con.
Chu Ngọc lại chú ý đến thân thủ của Dương Tam hơn.
Sáu người đi theo sau khi phản ứng lại đều trợn tròn mắt, trong đó có hai người là người thân của tám kẻ bị bắt. Hai người đó nhất thời nóng đầu lao tới, kết quả bị đánh gãy cả hai tay.
Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, vừa thấy nhóm người đối diện quay đầu nhìn sang liền sợ hãi lùi lại mấy bước.
Máu tươi đỏ chói mắt, tiếng hét thảm thiết vang vọng trong núi rừng khiến bốn người kia càng thêm khiếp sợ.
Chu Ngọc lên tiếng: “Khứu giác của bầy sói rất nhạy.”
Nói xong, chàng cùng Ngô Sơn đưa theo Dương Tam nhanh chóng rời đi, bọn họ sợ bầy sói đánh hơi thấy mùi máu mà kéo đến.
Đi được một đoạn, Chu Ngọc ngoái đầu nhìn lại, đám dân làng không đuổi theo, ngược lại còn cắm đầu bỏ chạy. Đúng lúc đó trong rừng vang lên tiếng sói tru, bốn người còn lành lặn càng chạy nhanh hơn, bỏ lại mười người bị thương phía sau.
Dương Tam cười độc ác: “Cho dù tránh được bầy sói thì tay bọn họ cũng phế rồi.”
Chu Ngọc hạ giọng: “Chúng ta mau đi thôi, bầy sói sắp xuống núi rồi.”
Ngô Sơn cùng Dương Tam lập tức lao đi, chỉ đến khi tiếng tru sói ngày càng xa họ mới dám dừng lại.
Ngô Sơn nghỉ lấy hơi một lúc, vừa vặn thấy được chiếc xe trượt tuyết phía trước, liền mở miệng nói: “Chu Đại, ngươi khiến ta bất ngờ thật đấy.”
Dù từng trải qua nền giáo dục hiện đại, nhưng Chu Ngọc đã kinh qua quá nhiều chuyện, sớm đã không còn cái vẻ không đành lòng khi cứu Ngô Sơn: “Tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng chúng ta lại cứu được nhiều người hơn.”
Nếu không xử lý tám tên kia, sau này cả ngôi làng ấy sẽ tiếp tục buôn bán người. Chàng không tin chỉ có tám tên đó làm, lần này phế bọn chúng, chính là lời cảnh cáo cho cả làng!