Chu Ngọc cầm dao găm lắc lư trước mắt người đàn ông, “Giờ vẫn chưa chịu khai thật à?”
Người đàn ông sợ hãi, nhưng vẫn khăng khăng cho rằng chỉ là cướp tài, “Bọn ta là lần đầu tiên đi cướp.”
Dương Hề không tin, nhìn bọn họ phối hợp với nhau rất ăn ý, rõ ràng là đã làm chuyện này nhiều lần rồi. Trong cái lạnh cắt da, nàng mất kiên nhẫn, “Các người cần người đúng không? Nói đi, các người đã bán bao nhiêu người rồi?”
Đồng tử người đàn ông co rụt lại nhưng vẫn ngoan cố khăng khăng rằng chỉ muốn tiền.
Ngô Sơn ngộ ra, họ không để lộ tiền tài, thứ quý giá nhất chính là con người. Chu gia có hai nữ tử trẻ tuổi cộng với nhà mình tính cả con dâu là có bốn, bán vào những nơi bẩn thỉu kia cũng đủ kiếm được không ít bạc. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đầy tức giận. Trong lúc chạy nạn, bán con cái là chuyện thường xảy ra, nhưng ngay cả khi khó khăn nhất, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc bán con gái mình.
Ngô Sơn đá một cú mạnh vào người đàn ông, “Đồ rác rưởi!”
Chu Ngọc nói: “Dân làng không chào đón chúng ta, hẳn là đã biết những chuyện thất đức mà đám người này làm.”
Ngô Sơn lúc này mới nhớ lại biểu cảm muốn nói lại thôi của lý chính, nhíu mày, “Xử lý bọn chúng thế nào đây?”
Báo quan sao? Đừng đùa, không nói tới Chu gia không thể gặp quan, ngay cả khi không có Chu gia, hắn đi báo quan cũng chẳng ai thèm để ý. Huống hồ nơi sơn thôn như thế này, nhà nào cũng bao che cho nhau, bọn họ thì đơn độc yếu thế, chỉ sợ đến lúc đó còn không thể rời khỏi nơi này.
Dương Hề bình thản nói: “Chúng ta là dân chạy nạn, báo quan cũng chẳng ai quản, bọn chúng cũng không dám báo quan đâu.”
Phủ nha cổ đại trong lòng dân chúng không giống như cục cảnh sát ở hiện đại. Dân thường rất phủ nha, nhiều việc đều do lý chính cùng gia tộc giải quyết nội bộ.
Chu Ngọc tiếp lời: “Chúng là con tin của chúng ta.”
Dương Hề mỉm cười nói: “Chúng ta thiếu cái gì, nhìn xem mấy người này mặc đồ bông dày thế này, chắc chắn trong nhà cũng có chút của ăn của để. Ta nghĩ họ sẽ tới chuộc người về thôi.”
Ngô Sơn nuốt một ngụm nước bọt, chẳng lẽ quan quyến đều lợi hại như vậy sao? Sao nương tử của Chu Ngọc lại có thể thản nhiên nói ra lời phản cướp như thế?
Nhưng trong lòng Ngô Sơn cũng thấy vui mừng, Dương thị thông minh như vậy, họ cũng có thể hưởng lợi.
Sau đó, mọi người đều về ngủ, không quan tâm đến những kẻ đang bị đóng băng ngoài kia, chỉ cần chúng không chết là được.
Vài tiếng sau, tất cả thức dậy, họ thu dọn đồ đạc rồi bỏ lên xe trượt tuyết.
Tám tên đàn ông mặc lại áo bông được trả về, cũng đã lạnh đến mức không chịu nổi, lúc này chỉ mong giữ được mạng sống, trong lòng dù có hận đến đâu cũng phải nhịn, ngoan ngoãn khai ra vị trí nhà mình.
Hai nhà đầu tiên là kéo xe trượt tuyết ra khỏi làng, để lại Chu tiểu đệ và hai tiểu nhi tử của Ngô gia, còn nhóm Chu Ngọc thì kéo hai con tin vào trong làng.
Trong lòng Chu tiểu đệ, chỉ sau một đêm, hình ảnh tẩu tử đã trở nên cao lớn vô cùng: “Tẩu tẩu, đại ca sẽ thuận lợi chứ?”
Dương Hề nhìn sáu con tin còn lại, “Có, chắc chắn.”
Tám tên này vừa nhìn là biết là trụ cột trong nhà, mà người trong tám nhà này đều chẳng phải người tốt.
Chu tiểu muội hơi sợ hãi, “Tẩu tẩu, chúng ta khi nào mới đến nơi?”
Dương Hề vỗ vỗ vai Chu tiểu muội, giờ chỉ vừa mới lên đường thôi, nàng có cảm giác như đi thỉnh kinh vậy, cho nên phải đoàn kết với Ngô gia.
Nhóm Chu Ngọc nhanh chóng trở về, mỗi người đều mang theo một bao tải, hai con tin kia cũng dẫn theo về. Sau lưng họ là ánh lửa bập bùng, hiển nhiên người dân trong làng đã bị đánh thức, đi đầu là lý chính.
Chu tiểu muội nắm chặt tay tẩu tử, “Tẩu tẩu.”
Dương Hề rất bình tĩnh, có con tin trong tay, họ có đủ tự tin.
Chu Ngọc đặt hai bao tải xuống, “Một bao là gạo tinh, một bao là những đồ dùng lẻ tẻ.”
Dương Hề nghĩ thầm một bao gạo tinh cũng không nhẹ, ít nhất phải ba bốn mươi cân, trên mặt lộ ra nụ cười, “Ừm.”
Quả nhiên, cướp bóc mới dễ phát tài. Bọn họ tốn bao nhiêu công sức đi mua lương thực mà cũng không mua được gạo tinh, mà vừa đi cướp cái đã được hẳn ba bốn mươi cân. Mấy nhà này sống khá giả như thế, rõ ràng là lương tâm sớm đã bị chó ăn rồi.
Ngô gia lại đưa tới một bao, tâm trạng Ngô Sơn vô cùng tốt, ngay cả Dương Tam cũng vác hai bao.
Lý chính lên tiếng, “Giờ có thể chuộc người chưa?”
Chu Ngọc cười mà như không cười, “Chúng ta thế đơn lực bạc, các người người đông thế mạnh, ai mà biết mấy người có giữ chúng ta lại không. Để chúng ta đưa bọn họ đi thêm một đoạn nữa, chúng ta sẽ thả người.”
Dương Hề nhìn Chu Ngọc, hai người đối diện nhìn nhau đều hiểu được ý của nhau, loài súc sinh như vậy sao có thể thả về nguyên vẹn được? Há chẳng phải là để chúng tiếp tục hại thêm nhiều người nữa hay sao!