Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 21: Uy hiếp

Trước Sau

break

Chu Ngọc đẩy đẩy Chu tiểu đệ, tay cầm chặt con dao găm, cẩn thận đứng lên. Nghe tiếng bước chân giẫm lên tuyết, ít nhất có năm người.

Chu tiểu đệ mơ màng tỉnh dậy, vừa định lên tiếng đã bị đại ca bịt miệng, ánh mắt ra hiệu cho đại ca, hỏi có chuyện gì thế?

Chu Ngọc khẽ nói: “Có người tới, đệ trèo cửa sổ đằng sau đi báo cho Ngô gia.”

Tim Chu tiểu đệ đập thình thịch, từ khi lâm nạn đến giờ đây là lần đầu tiên thật sự gặp nguy hiểm, cậu gật đầu tỏ ý hiểu.

Chu Ngọc thấy Dương Tam cũng tỉnh, nhờ ánh lửa từ đống củi, chàng thấy rõ trong tay Dương Tam đang cầm một con dao găm, lưỡi dao sắc bén ánh lên.

Người bên ngoài đã leo qua bức tường đất, không ai lên tiếng, từng bước lặng lẽ vây quanh căn nhà tranh.

Chu Ngọc với Dương Tam mỗi người đứng một bên cửa, Chu Ngọc còn cầm thêm một cây gậy dài.

Cánh cửa gỗ đã lâu không được tu sửa bị người từ bên ngoài cạy mở, hai tên đàn ông rón lấm la lấm lét đi vào, hành động hết sức cẩn trọng. Còn chưa đợi những kẻ phía sau bước vào, hai tiếng rên rỉ vang lên, hai người kia ngã xuống ngay tại chỗ.

Hai tên khác phía sau sững lại, định lao vào đã bị Chu Ngọc và Dương Hi Hiên mỗi người hạ gục một tên.

Ngô Sơn dẫn con trai đánh với bốn người khác. Chu Ngọc cùng Dương Hi Hiên cũng xông vào hỗ trợ, nhanh chóng khiến bốn tên còn lại nằm rạp xuống không dậy nổi.

Ngô Sơn ngạc nhiên vô cùng, trừng mắt nhìn Chu Ngọc: “Chu Đại, thân thủ của ngươi tốt vậy sao?”

Ấn tượng của hắn về Chu Ngọc là một thư sinh yếu đuối, tay không thể xách, vai không thể khiêng, tức giận cũng chỉ biết cãi nhau bằng miệng chứ huống chi là đánh nhau.

Chu Ngọc thấy Chu tiểu đệ cũng nhìn qua, liền nói: “Học qua vài chiêu.”

Ở hiện đại, chàng từng học võ đối kháng. Nhờ có ký ức luân hồi, chàng nỗ lực bù đắp điểm yếu của bản thân. Sau khi trở về, mấy ngày nay, chàng vẫn luôn tranh thủ luyện tập. May mà chàng không phải thư sinh yếu đuối không có chút sức nào, tuy không bằng khi xưa, nhưng đánh úp bất ngờ vẫn có tác dụng.

Ngô Sơn giơ ngón cái: “Khâm phục!”

Hắn đúng là có mắt nhìn người. Chu Ngọc không giống học qua vài chiêu đơn giản đâu. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn chính là thiếu niên kia cũng có thân thủ không tồi.

Bọn họ trói gọn tám tên kia lại, còn bịt chặt miệng, thứ bọn họ không thiếu nhất là dây thừng, sau khi trói thật chặt mới vỗ cho tỉnh từng tên.

Dương Hề nghe tiếng động thì dậy, lúc này mới đi ra ngoài. Chu Ngọc thấy nàng, không bảo nàng quay về mà còn đứng ra sau nàng che gió giúp.

Ngô Sơn mặt lạnh hỏi cung: “Mấy người đến cướp?”

Tám người biết đã bại. Bọn chúng không ngờ đám dân chạy nạn lại có thân thủ tốt như vậy. Mấy tên đó không tin dân chạy nạn dám giết mình, dù sao bọn chúng cũng có tám người, cứ nằm trên tuyết không chút sợ hãi.

Chu Ngọc lên tiếng: “Dương Tam, chẳng phải cậu biết lục xác à, trên người mấy tên này chắc có tiền đấy.”

Tên của tên tiểu tử này là giả, trong mắt chàng cậu ta chính là Dương Tam/

Dương Hi Hiên mắt sáng rỡ: “Để ta!”

Vừa nói vừa nhanh nhẹn cởi áo bông mấy tên kia ra, moi sạch số tiền giấu trong người, ừm, có vài đồng còn dính mùi chân thối. Tổng cộng lục ra được khoảng hai trăm đồng tiền.

Dương Hi Hiên nói: “Thật là có tiền.”

Dương Hề cười nhạt: “Bầy sói mùa đông thật đáng thương, trận tuyết đầu mùa đã phong sơn, chắc là đói meo cả bụng rồi, đêm tối gió lớn thế này… Chi bằng chúng ta làm chút việc thiện đi?”

Chu tiểu đệ: “…”

Khoan đã, tẩu tử dịu dàng lương thiện của cậu đâu rồi?

Ngô Sơn cũng ngơ ra, nghi ngờ bản thân còn chưa tỉnh ngủ?

Dương Hi Hiên nheo mắt. Ha, quả nhiên là người có cùng âm với tên của mình, hù người mà cũng nói đến thoát tục như vậy!

Tám tên đàn ông nhà nông kia đơ ra, chẳng lẽ là muốn giết người diệt khẩu thật?

Đáy mắt Chu Ngọc ánh lên ý cười: “Người sống thì đúng là nên làm nhiều việc thiện.”

Tên cầm đầu họ Vương, biết đụng trúng cọng rơm cứng, ra hiệu muốn nói. Đợi miếng giẻ trong miệng được lấy ra, gã lập tức nói: “Bọn ta chỉ vì tiền thôi, mong các vị rộng lượng tha cho, bọn ta không dám nữa!”

Dương Hề cười mà như không cười, nàng chẳng tin cái chỉ vì tiền kia một chút nào hết.

break

Báo lỗi chương