Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 20: Giảo hoạt

Trước Sau

break

Dương Hề nhận tiền, ánh sáng từ ngọn lửa chiếu lên đồng tiền, nàng mỉm cười nói: “Đủ rồi, cậu ngồi đây sưởi ấm đi.”

Trong lòng lại lần nàng nhìn thấy Lý thị đếm tiền, thỉnh thoảng lại lấy ra đếm. Những đồng tiền của Lý thị không chỉ sạch sẽ mà còn bóng loáng, trong khi đồng tiền mà chàng thiếu niên này đưa lại có chút bẩn, rõ ràng là thiếu niên không quan tâm đến những đồng tiền này.

Nhưng bộ đồ trên người thiếu niên lại có vẻ không giống người không để ý đến tiền, có khá nhiều điểm không hợp lý.

Dương Hề và Chu Ngọc nhìn nhau, trong lòng cả hai đều có suy nghĩ, thiếu niên mắt vẫn nhìn thắng yên lặng sượi ấm.

Chu tiểu đệ không nhịn được mà hỏi: “Huynh không có người thân à?”

Thiếu niên tùy ý trả lời: “Ta ăn cơm trăm nhà mà lớn, cha mẹ ta chết từ lâu rồi.”

Chu tiểu đệ cười nhạo một tiếng: “Thế mà huynh lại có tiền cơ đấy.”

Hắn nghe thấy tiếng tiền đồng va chạm trong túi vải va, một đứa trẻ mồ côi phải chạy nạn mà có thể tích trữ được nhiều tiền như vậy sao? Ngô gia không có đại ca cho bạc thì đến một đồng còn chẳng có.

Thiếu niên hạ giọng nói: “Ta từng lục soát không ít xác chết, tìm kỹ kiểu gì cũng moi ra được vài đồng tiền, sau này có gặp, ta sẽ dạy ngươi cách lục xác người chết.”

Dương Hề thấy Chu tiểu đệ tin răm rắp: “…”

Tiểu đệ vẫn còn quá tuổi trẻ, thiếu niên lẻ loi một mình, muốn lục thi thể cũng không tới phiên cậu ta!

Chu Ngọc nghiền ngẫm nhìn thiếu niên, thiếu niên này đã theo bọn họ suốt dọc đường, một người người chạy nạn lẽ ra phải vô cùng cẩn trọng, vậy mà người này chẳng những đưa mười văn để xin tá túc, còn móc thêm hai văn ra mua cháo, rõ ràng là đang dò xét bọn họ.

Tối đó, bữa ăn đơn giản chỉ có cháo cải trắng với trứng gà thêm vài chiếc bánh bột ngô.

Sau bữa tối, Ngô Sơn đến hỏi về việc gác đêm: “Chu Đại, ta với mấy tên tiểu tử nhà ta sẽ gác đêm.”

Chu Ngọc lắc đầu: “Ngô đại ca, chúng ta thay nhau canh gác.”

Quan hệ bình đẳng mới lâu dài, chàng không muốn sau này chia tay với Ngô gia.

Ngô Sơn thấy Chu Ngọc kiên quyết: “Vậy thì ngươi canh gác nửa đêm đầu, nhà ta canh gác nửa sau.”

Chu Ngọc mỉm cười: “Được.”

Ngô Sơn nhìn thiếu niên thêm một cái, nghĩ về năm đồng tiền mà hắn nhận được, thật sự khiến hắn rất bất ngờ. Hắn nhận ra thiếu niên này, không ngờ trong tay tiểu tử này lại có nhiều tiền như vậy!

Sau bữa tối, thiếu niên trải rơm cạnh bếp lò, buổi tối cậu ta sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Chu tiểu đệ không có việc gì, giúp đỡ một chút: “Ta vẫn chưa hỏi tên huynh.”

Thiếu niên nghĩ thầm cậu ta còn đang buồn bực đây này, cuối cùng cũng hỏi: “Tôi họ Dương, tên được một lão đồng sinh lấy cho, Dương Tịch.”

Chu tiểu đệ ngạc nhiên: “Huynh tên gì cơ?”

Dương Tịch chớp mắt: “Dương Tịch, Tịch (夕: xī) trong tịch dương, ban đầu không phải là Tịch này đâu, lão đồng sinh nói là Hi (曦: xī) trong nắng sớm cơ, mà ta thấy khó viết quá nên đổi thành Tịch này.”

Dương Hề cũng ngẩn ra, sau đó thầm cười nhạo, hạ giọng nói với Chu Ngọc: “Là tên giả.”

Có điều, tên tiểu tử này quả thật thông minh, không biết là biết được tên nàng từ đâu.

Chu Ngọc nhướng mày nói: “Tên thì là giả, nhưng họ chắc là thật.”

Lý thị không ít lần gọi thê tử của chàng là “Hề (兮: xī) muội tử”, tiểu tử này chắc đã nghe được.

Dương Hề ghé sát tai Chu Ngọc nói nhỏ: “Tiểu tử này biết đọc biết viết đấy.”

Chu Ngọc bật cười khẽ: “Ừ, lúc cậu ta nói đến chữ, tay còn vô thức vẽ mấy nét.”

Một lúc sau, Chu tiểu đệ tiêu hóa xong mới lên tiếng: “Huynh vậy mà lại trùng họ trùng tên với tẩu tử của ta.”

Dương Tịch cũng sững người, còn có chuyện trùng hợp vậy sao? Nhưng rồi trong lòng lại thấy mừng thầm, đúng là trời giúp cậu ta! Tên thật của cậu ta là Dương Hi Hiên (杨曦轩: yángxīxuān)!

Dương Hi Hiên nói: “Ta với tẩu tử nói không chừng còn là đồng tộc đấy. Sau này cứ gọi ta là Dương Tam đi.”

Dương Hề vểnh tai nghe, trong lòng thầm bĩu môi. Biết leo quan hệ thật đấy. Có điều, Dương Tam này tám phần là thứ tự thật trong nhà cậu ta.

Chu tiểu đệ không ngốc, tuy được bảo vệ kỹ càng nhưng tâm cơ vẫn phải có. Cậu nhếch môi, nhàn nhạt đáp: “Ồ.”

Dương Hi Huyền im bặt, giờ cậu ta chỉ muốn tự vả cái cho miệng của mình một bạt tai, lỡ lời rồi!

Nửa đêm, Chu tiểu đệ canh được khoảng một canh giờ rưỡi thì Chu Ngọc dậy tiếp ca, ngay sau đó liền nghe thấy động tĩnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc