Dưới lớp tuyết trắng xóa phản chiếu ánh sáng, Dương Hề tập trung nhìn kỹ mới nhận ra đó là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng xác nhận chỉ có mình thiếu niên đó theo sau thì mới lên tiếng: “Có một thiếu niên đang theo sau chúng ta.”
Chu Ngọc dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói: “Không cần để ý.”
Dương Hề nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Chàng gặp rồi à?”
Chu Ngọc gật đầu: “Ừm, khi làm xe trượt tuyết, ta đã thấy cậu ta trong đám người vây xem.”
Xe trượt tuyết rất lớn, làm xe ở bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có người tụ tập lại vây xem, nhưng thiếu niên này là người duy nhất Chu Ngọc có ấn tượng.
Dương Hề cảm thấy tò mò chàng thiếu niên này. Không ít nạn dân thấy bọn họ rời đi, nhưng chỉ có mình thiếu niên này là đi theo.
Đúng lúc này, Tử Hằng tỉnh dậy, đôi tay nhỏ bé dụi dụi mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, cậu bé mới mở to hai mắt hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta đang ở đâu vậy?”
Dương Hề điểm nhẹ lên chóp mũi nhi tử, “Chúng ta đang đi đường.”
Tử Hằng tò mò thò đầu nhìn xung quanh, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, lại có chút phấn khích, “Mẹ, chúng ta an toàn rồi phải không?”
Dù còn nhỏ nhưng cậu bé cũng đã hiểu được nỗi lo lắng của cha mẹ.
Dương Hề vuốt tóc nhi tử, không định nói dối, “Chưa đâu, chúng ta còn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.”
Ở Đông Bắc vì bị loạn dân và ngoại tặc cướp đoạt, dân chúng trôi dạt khắp nơi, trở thành dân tị nạn.
Còn phía Nam lại phải chịu đựng các loại thiên tai lũ lụt, dịch hạch hoành hành trên khắp Tây Bắc, nghe nói ở Tây Bắc đã xuất hiện thành trống, khắp nơi đều là xác chết chưa chôn cất.
Trong khi đó, kinh thành vẫn tiếp tục sống trong cảnh xa hoa, ca múa. Ngoại trừ dân chạy nạn ở kinh thành, khắp mọi nơi trên cả nước đều có dân chạy nạn.
Trong lòng Dương Hề nặng trĩu. Nàng và Chu Ngọc quyết định đi cùng Ngô gia chỉ vì để đề phòng nạn dân, bởi khi con người phải đối mặt với mạng sống thì nhân tính đã chẳng còn lại gì.
Cơn gió lạnh cắt qua mặt, Dương Hề hít một hơi, nàng đã từng nghĩ đến việc làm khẩu trang che mặt, nhưng sau đó lại nghĩ, nhà họ ai nấy đều có dung mạo không tệ, thế là nàng từ bỏ ý định ấy. Lúc này, bọn họ cần hòa nhập chứ không phải làm nổi bật mình.
Cả đoàn không dừng lại, Chu Ngọc cùng Chu tiểu đệ luân phiên kéo xe trượt tuyết, họ di chuyển rất nhanh.
Đòi thì ăn ít lương khô rồi tiếp tục hành trình, họ phải đi qua dãy núi lớn đằng trước trước khi trời tối, tốt nhất là tìm được một nơi trú chân.
Mùa đông, ngày ngắn dần, tới lúc trời tối họ mới tìm được một ngôi làng để dừng lại.
Nhưng ngôi làng này cũng không chào đón bọn họ, cuối cùng họ phải đưa ra mười đồng, trưởng làng mới cho phép họ nghỉ trong một sân nhà bỏ hoang. Căn nhà tranh cũ nát lâu rồi không có người ở, chỉ có thể miễn cưỡng chắn gió, nhưng may mắn là có bức tường đất cao bằng người, ban đêm sẽ an toàn hơn một chút.
Chu tiểu đệ theo mấy đứa con trai Ngô gia đi nhặt củi, nhà tranh có ba gian, Ngô gia chiếm hai gian, Chu gia một gian, mỗi gian đều có giường đất. Giường đất là thần khí không thể thiếu vào mùa đông ở Đông Bắc.
Dương Hề nở một nụ cười, Chu tiểu muội đi nhặt cỏ khô về, Chu Ngọc dùng cỏ khô bịt kín những chỗ gió lọt, tạm thời cản được một phần gió lạnh.
Sau khi nhóm củi cháy lên, nhiệt độ từ giường đất tăng lên, trong nhà không còn lạnh nữa.
Bên ngoài trời tối, Chu Ngọc dẫn theo Chu tiểu đệ ra ngoài một chuyến, khi quay lại còn mang theo ít củi và cả chàng thiếu niên một đường đi theo.
Dương Hề đang nấu cơm, nàng mượn ánh lửa ngước lên nhìn chàng thiếu niên, đầu đội chiếc mũ cũ, áo choàng rách để lộ cả rơm, thứ duy nhất có thể nhìn được là đôi giày bông gần như mới, khuôn mặt có những vết thương đỏ lên vì lạnh, nhưng từ các đường nét trên khuôn mặt vẫn nhận ra đây là một thiếu niên khá đoan chính.
Chu Ngọc lên tiếng: “Cậu ta trả mười đồng để xin ở lại qua đêm.”
Dương Hề ngạc nhiên, không ngờ thiếu niên lại có tiền, nàng híp mắt cười, “Cùng ăn nhé?”
Chàng thiếu niên ngửi thấy mùi cháo, liếm môi, “Dạ.”
Nói xong lai móc từ trong ngực ra một chiếc túi vải, đếm hai đồng tiền, “Thế này đã đủ chưa ạ?”