Sau khi Ngô Sơn rời đi, Dương Hề nói: “Huynh ấy muốn đi cùng chúng ta.”
Giọng điệu chắc nịch, trong lòng nàng cũng thầm khâm phục sự quyết đoán của Ngô Sơn.
Chu Ngọc mỉm cười: “Mấy ngày nay ta đã kể hết ân oán giữa Từ gia và nhà chúng ta, còn nhấn mạnh việc Từ gia đã đầu phục Giang Thiên Tuế.”
Dương Hề: “…”
Nhất định là còn dọa dẫm Ngô Sơn nữa.
Chu Ngọc hạ giọng: “Mấy ngày nay ta luôn quan sát Ngô gia, Ngô gia phẩm hạnh không tệ, đi cùng nhau sẽ an toàn hơn.”
Dương Hề: “Cái đó, ta cũng kể cho Lý thị về tình hình loạn dân phương Bắc.”
Chu Ngọc bật cười: “Tốt lắm, ta cũng phân tích tình hình vài năm tới cho họ nghe rồi.”
Hai phu thê nhìn nhau cười, trong lòng đều có cùng một tính toán. Ở loạn thế này, phải kết bè kết bạn mới sống lâu được, chỉ có một nhà đơn đả độc đấu thực sự quá khó. Mà đồng đội thần Ngô gia, đúng là hiếm có khó tìm.
Ngô gia có nhiều lao động khỏe mạnh, Ngô Sơn tuy trông lớn tuổi nhưng rất khỏe, người phương Bắc vóc dáng cao to, ở vùng này không ai dám đụng vào họ.
Ngô Sơn về nhà, nói rõ ý định rời đi, cả nhà chìm vào trong im lặng. Sau những ngày tháng chạy nạn, nay được an ổn nên ai cũng luyến tiếc.
Ngô Sơn trầm giọng: “Nơi này không thể ở lại lâu dài.”
Dưới chân hoàng thành, sao có thể để dân chạy nạn bám trụ mãi? Hơn nữa hắn sợ, sợ triều đình dễ dàng khoan dung để họ ở lại, rồi thực sự biến họ thành bức tường thịt người như Chu công tử nói.
Bên ngoài, Dương Hề vểnh tai lắng nghe. Vì lều của hai nhà liền kề nên khi nói chuyện nàng và Chu Ngọc luôn cố gắng hạ giọng, nhưng Ngô gia quen nói to, dù có hạ giọng nàng vẫn nghe thấy loáng thoáng, nhất là khi mấy nhi tử Ngô gia kích động.
Dương Hề nhìn mấy chiếc xe trượt tuyết đang thành hình: “Thật ra Ngô gia mà không gặp chúng ta, họ vẫn có thể sống sót.”
Còn sống được mấy người thì chưa chắc.
Chu Ngọc: “Ừ, Ngô đại ca rất có tầm nhìn.”
Chàng chỉ nói tới điểm là dừng nhưng Ngô đại ca lại có thể suy nghĩ xa hơn, phần sáng suốt này quả thực hiếm có!
Nhà tranh của Ngô gia nhanh chóng yên tĩnh lại, không bao lâu sau, Ngô Sơn dẫn mấy con trai lên núi đốn củi, đúng là người thuộc phái hành động.
Dương Hề nhìn thấy liền nói: “Đúng là tin tưởng chúng ta thật, đến hỏi chúng ta định đi đâu cũng không hỏi luôn.”
Chu Ngọc nhìn theo bóng phụ tử Ngô gia xa dần, mỉm cười: “Chờ khi họ làm xong xe trượt tuyết xong, chúng ta sẽ rời đi.”
Ngô gia rồi sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định hôm nay của mình.
Dương Hề nói: “Trước khi đi, mua thêm chút lương thực nữa.”
Quê gốc của Chu gia là ở Huệ Châu, không quá xa kinh thành, cách hai châu, đi xe ngựa khoảng mười ngày là đến. Huệ Châu nằm ở phía tây, mà họ thì định đến một châu vùng duyên hải trước.
Dương Hề vuốt ve chiếc xe trượt tuyết, nàng từng làm không ít mô hình thuyền, nghĩ tới đây thì tâm trạng càng phấn chấn hơn.
Hai ngày sau, nhờ đông người, Ngô gia không chỉ làm xong ba chiếc xe trượt tuyết cho mình, mà còn giúp Chu gia dựng thêm mái che trên xe.
Xe trượt tuyết làm xong, Chu Ngọc liền lên kế hoạch rời đi: “Ngô đại ca, chúng ta sẽ rời đi lúc nửa đêm.”
Ngô Sơn sảng khoái đáp: “Được.”
Chu Ngọc quay về lều nhà mình, Dương Hề đã sắp xếp xong đồ đạc, chỉ đợi nửa đêm là lên đường.
Chu tiểu muội có chút bất an: “Tẩu tẩu, thật sự phải rời đi sao?”
Dương Hề gật đầu: “Nơi này không an toàn, chúng ta phải đi thôi.”
Chu tiểu muội không nói thêm gì nữa. Chỉ trong thời gian ngắn đã trải qua quá nhiều chuyện, nên nàng ấy càng trân trọng sự bình yên hiếm có này.
Ăn tối xong, trừ Dương Hề và đứa nhỏ mệt quá ngủ thiếp đi ra thì những người khác trong Chu gia đều thức trắng đêm. Nửa đêm, khi nghe thấy động tĩnh, Dương Hề lờ mờ mở mắt.
Chu Ngọc nói: “Nàng vừa mới tỉnh, chưa cần ra ngay đâu.”
Dương Hề không nỡ đánh thức nhi tử, chỉ vài ngày ngủi mà khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé đã gầy đi thấy rõ.
Xung quanh đều là người, dù Ngô gia và Chu gia có cẩn thận cỡ nào thì ít nhiều gì cũng tạo ra tiếng động. Dù không ai ra xem, nhưng Dương Hề biết chắc chắn rằng có người đang nhìn trộm qua kẽ hở lều.
May mà trận tuyết lớn đầu tmùa đã nén chặt tuyết dưới đất, thuận tiện cho xe trượt tuyết di chuyển.
Ngô gia quen thuộc với các thôn làng quanh đây nên không đi theo quan đạo mà chọn đường làng nhỏ.
Đợi đến khi trời tờ mờ sáng, xe của Chu gia đi theo sau Ngô gia, Dương Hề nhìn xa hơn, mới phát hiện phía sau có người đang âm thầm bám theo.