Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 17: Chuẩn bị

Trước Sau

break

Chu Ngọc đen mặt, mãi đến khi thấy con rắn đó đã mất đầu thì vẻ mặt mới dịu lại đôi chút, “Tìm thấy ở đâu?”

Chu tiểu đệ ước lượng con rắn béo mập trong tay, “Bọn đệ phát hiện lúc nhặt củi, suýt chút nữa dọa tiểu muội sợ khóc.”

Dương Hề nhìn sang tiểu muội đang cứng đơ mặt mày, con rắn dài như vậy, đến nàng còn thấy sợ nữa là.

Chu Ngọc cầm lấy con rắn, “Nhà mình đang để tang, không thể ăn thịt, vừa vặn ta mang đi cảm ơn Ngô gia.”

Dương Hề nói, “Ngô gia sẽ không nhận không đâu.”

Quả nhiên đúng như nàng nói, Chu Ngọc mang về một ít dưa muối và năm quả trứng gà.

Chu Ngọc nói, “Nhà Ngô đại ca cũng không dễ dàng gì.”

Từ khi đến đây, đây là lần đầu chàng vào nhà tranh của Ngô gia. Ngô gia có mười hai người, bốn con trai và hai con gái, đứa thứ nhất với thứ hai đã lấy vợ, mỗi phòng vẫn còn một đứa con còn sống. Trên đường chạy nạn, không chỉ người già qua đời, mà mỗi nhà cũng mất một đứa con vì bệnh.

Dương Hề nhìn thấy trứng gà thì bụng liền kêu đói cồn cào, nàng đang mang thai, rất dễ đói, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào mấy quả trứng một hồi lâu.

Chu Ngọc nhìn mà lòng chua xót, “Để ta mang trứng đi luộc, nàng với mẹ mỗi người một quả.”

Dương Hề lắc đầu, “Cho mẹ ăn thôi, ta không cần.”

Diệp thị xót con dâu đang mang thai, “Đánh thành canh đi, mỗi người một bát.”

Là mẫu thân, bà cũng rất thương những đứa trẻ khác.

Chu Ngọc sai tiểu đệ mang tuyết về nấu, trong nhà mẫu thân với thê tử đầu cần bổ sung dinh dưỡng, trong lòng thở dài, thịt thì thôi đi, nhưng phải nghĩ cách kiếm thêm trứng gà.

Buổi trưa, mỗi người được uống một bát canh trứng nấu rau dại, giữa mùa đông giá rét, thân thể cũng thấy ấm áp hẳn lên.

Dương Hề lén lút vẽ bản thiết kế xe trượt tuyết, đợi Chu Ngọc ghi nhớ xong, bản thân nàng chẳng giúp được gì, bèn ôm nhi tử, không bao lâu sau liền thiếp đi.

Hiện tại, trong nhà có tổng cộng ba chiếc chăn, Dương Hề ôm nhi tử, Diệp thị đắp chung với Chu tiểu muội, Chu Ngọc và Chu tiểu đệ nằm chung một chăn.

Tối đến, Chu Ngọc với Chu tiểu đệ thay phiên nhau gác đêm. Khi Dương Hề tỉnh lại, Ngô Sơn đã đổi được lương thực mang về.

Chu Ngọc đang cùng Chu tiểu đệ sắp xếp lại, Dương Hề hỏi: “Ngô gia xuống núi khi nào vậy?”

Chu Ngọc đáp: “Nửa đêm về sáng. Giờ dân chạy nạn thiếu lương thực, Ngô đại ca sợ bị người ta để ý.”

Dương Hề gật đầu: “Ngô gia đúng là cẩn trọng.”

Quả là một đồng đội thần.

Số lương thực đổi được chủ yếu là lương thực phụ, ngoài ra còn có củ cải với cải trắng các loại.

Dương Hề nhìn thấy thì rất vui, “Có lương thực là an tâm rồi.”

Chu Ngọc nói: “Vài hôm nữa lại mua thêm chút nữa.”

Dương Hề, “Vâng.”

Hai ngày sau, Ngô gia lại giúp Chu gia mang về không ít tin tức, đặc biệt là mấy người con trai của Ngô gia. Trong khi Ngô Sơn là người duy nhất có thể vào thành làm thuê thì các con trai của hắn bán củi cho mấy thôn lân cận.

Có một lần, khi mấy huynh đệ Ngô gia đi bán củi thì gặp phải người đang nghe ngóng về Chu gia. Lén dò hỏi thì biết, mấy ngày gần đây các thôn lân cận đều bị điều tra.

Chu gia càng không dám xuống núi, an ủi duy nhất là Diệp thị đã đỡ hơn sau hai ngày tịnh dưỡng, có thể xuống giường đi lại.

Hôm đó, Ngô Sơn không vào thành làm việc mà ngồi xổm bên xe trượt tuyết, “Huynh đệ, ngươi sắp đi rồi đúng không?”

Chu Ngọc không giấu giếm, “Ùm, đại ca cũng biết bọn ta đang bị kẻ thù truy đuổi, nơi này không an toàn, sớm muộn gì chúng cũng tìm đến.”

Giờ chúng nghĩ họ đã rời kinh thành trốn về quê tổ, đuổi theo mấy ngày không thấy chắc chắn sẽ nhận ra, quay lại tìm, khu nạn dân sẽ trở thành nơi điều tra trọng điểm.

Miệng Ngô Sơn ngậm một cành cây khô giả làm thuốc hút, tay thì giúp đưa tấm ván gỗ, không nói gì thêm.

Dương Hề nhìn Ngô Sơn nhiều thêm vài lần, mấy ngày tiếp xúc, trong mắt nàng, Ngô Sơn không chỉ là người biết tính toán mà còn có tầm nhìn xa.

Qua thêm một lúc lâu, Ngô Sơn mới nhổ cành cây bị cắn nát trong miệng ra, nói: “Ngày mai ta dẫn mấy đứa nhỏ cũng làm xe trượt tuyết.”

Chu Ngọc: “Được.”

Ngô Sơn đứng dậy phủi tuyết trên quần, “Ta về trước đây.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc