Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 16: Người thân

Trước Sau

break

Dương Hề đi dạo một vòng chủ yếu là để xem đường rời đi, không đi được bao xa đã quay lại, vừa quay người thì thấy Chu Ngọc tìm tới, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Chu Ngọc đi đến đỡ thê tử, thê tử là chỗ dựa tinh thần của chàng. Ở thế giới hiện đại, mỗi khi trong lòng cảm thấy đau khổ, chàng luôn nghĩ đến thê tử của mình, tình cảm chàng dành cho thê tử đã ăn sâu vào linh hồn, bên cạnh không có thê tử, chàng làm gì cũng không thể tập trung.

Chu Ngọc nắm tay thê tử, “Ngoài trời lạnh quá, chúng ta về thôi.”

Dương Hề đi không nhanh, thấp giọng nói, “Vừa lúc ra ngoài, chúng ta nói chuyện một lát đi.”

Chu Ngọc dừng bước, dẫn thê tử tới một nơi không có nhà tranh, “Được.”

Hai người cũng không đi xa, dù có Ngô gia trông nom nhưng họ vẫn lo cho mẹ cùng hài tử, đi đến chỗ tránh gió lại xa nhà tranh, hai người mới bắt đầu nói chuyện.

Dương Hề chủ động nói, “Ở hiện đại ta có rất nhiều người thân, ta là con thứ hai trong nhà, bên trên còn một người ca ca.”

Nàng là một đứa trẻ xuất hiện ngoài ý muốn, vì nàng mà cả nhả bị phạt không ít tiền.

Chu Ngọc mang theo ký ức chuyển thế đến hiện đại nên chàng luôn cảm thấy có khoảng cách với cha mẹ ở hiện đại. Mỗi khi nhớ về gia đình ở hiện đại, trong lòng chàng cũng cảm thấy không dễ chịu, cha mẹ rất bao dung chàng, tưởng rằng tính cách chàng lạnh lùng nhưng thật ra là chàng không biết làm sao để ở chung với cha mẹ.

Chu Ngọc im lặng một lúc rồi nói, “Ta cũng có rất nhiều người thân, họ rất bao dung ta.”

Dương Hề cảm thấy thương cho Chu Ngọc, nàng luân hồi đến hiện đại mà không có ký ức về kiếp cổ đại nên có thể trưởng thành giống như một đứa trẻ mới sinh bình thường, có thể sống mà không có vướng mắc với cha mẹ và gia đình, nhưng Chu Ngọc lại không thể!

Dương Hề chuyển chủ đề, “Ta học chuyên ngành máy móc, ta sẽ làm một chiếc xe trượt tuyết tiết kiệm sức lực hơn, lát nữa ta sẽ vẽ bản thiết kế cho chàng xem nhé?”

Nếu là nàng tự tay làm thì không cần phải vẽ, một vài đồ đơn giản nàng đã có thể chế tạo mà không cần bản vẽ, đây đều là kinh nghiệm tích lũy được.

Trong nhà tranh, Chu Ngọc đã chú ý thấy thê tử cứ muốn nói rồi lại thôi, mỉm cười nói, “Được.”

Dương Hề, “Còn chàng thì sao?”

Chu Ngọc nói bằng giọng đầy hoài niệm, “Ta học vật lý.”

Dương Hề nhướn mày, “Có chút trong dự đoán.”

Nàng học máy móc thuần túy là vì đam mê, còn Chu Ngọc học vật lý hẳn là có mục đích, người này chắc chắn không chỉ học vật lý.

Chu Ngọc nắm tay thê tử, “Ta chuyển thế mang theo trí nhớ, không có việc gì sẽ nghĩ liệu có thể quay về hay không, nên ta học khá nhiều.”

Dương Hề cảm thấy Chu Ngọc không chỉ học qua loa, Chu Ngọc có thể thi đậu tiến sĩ chứng tỏ chàng chính là một học bá! 

Hai người không nói cụ thể về người thân ở hiện đại, họ cố tình tránh đi, vì càng nhớ lại càng cảm thấy khó chịu.

Họ lại nói về những thứ cần chuẩn bị, cũng bàn về hướng đi trong tương lai, không tính đến phía Bắc, vì các bộ tộc trên đồng cỏ sẽ nam tiến tấn công Trung Nguyên, cộng thêm quân đội của những loạn dân đang dần hình thành, chiến trường trong tương lai sẽ ở phía Bắc.

Vì vậy, họ không quay lại quê cũ mà dự định đến một châu thành an toàn hơn.

Hai người quay lại nhà tranh, Ngô Sơn cùng với thê tử hắn đã đợi sẵn. Làn da của thê tử Ngô Sơn có phần thô ráp, trông khá già nua. Ở thời cổ đại, ngoại hình thường trông già hơn tuổi thật, đặc biệt là đối với dân thường.

Ngô Sơn giới thiệu, “Đây là thê tử của ta Lý thị.”

Lý thị rất ngượng ngùng, “Chu công, không đúng, Chu đại huynh đệ, đệ muội, chào hai người.”

Dương Hề mỉm cười, “Ta vẫn luôn muốn tìm tẩu tử trò chuyện, chỉ là trong nhà thực sự bất tiện, lại làm phiền tẩu tử qua đây. Tẩu tử, mau ngồi đi.”

Lý thị là người hào sảng nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, có thể phân biệt thật giả, trong lòng thoải mái hơn, cũng bớt ngượng ngùng, “Ta nghe tướng công nhà ta nói mọi người chỉ có lương thực, ta liền nghĩ mang chút rau khô qua, đệ muội đừng ghét bỏ.”

Dương Hề nghĩ một chút, tình hình nhà mình Ngô gia đã quá rõ, “Ta đúng là đang gặp chút khó khăn, cảm ơn tẩu tử.”

Lý thị cười càng thêm chân thành, lúc đến nàng ấy còn có chút lo lắng, dù Chu gia gặp khó khăn thì vẫn là những người có học vấn, bọn họ chỉ là nông dân quê mùa ít chữ, “Không có gì đâu, ăn xong ta lại mang qua thêm.”

Lúc này, Chu tiểu đệ và Chu tiểu muội đã về, hai người nhặt được không ít củi, lại khiến hai phu thê Ngô Sơn càng thêm xem trọng Chu gia. Không phải ai cũng có thể nhanh chóng vực dậy tinh thần sau khó khăn nên trong lòng thêm phần kính trọng.

Nhà tranh không lớn, hai người Ngô Sơn đứng dậy rời đi.

Chu tiểu đệ như dâng báu vật, lấy ra một cục gì đó trong đống củi: “Ca, huynh nhìn này, chúng ta có thể mang đi đổi đồ không?”

Dương Hề, “…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc