Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 29.2: Không hay rồi

Trước Sau

break

Dương Hề nghĩ thầm, con người vì sinh tồn mà giới hạn chịu đựng ngày càng thấp. Nhìn tiểu muội và tiểu đệ ngủ ngon lành, nàng đưa tay sờ bụng, trên môi nở nụ cười dịu dàng, đứa bé này thật ngoan.

Ban đêm cũng không yên tĩnh, tiếng sói tru lúc gần lúc xa, nửa đêm sau tất cả mọi người đều tỉnh, sợ bầy sói kéo đến bao vây.

Sáng sớm hôm sau, không thấy bầy sói đâu, nhưng lại phát hiện dấu chân sói ở đằng xa, phát hiện này khiến hai nhà lập tức căng thẳng, nhanh chóng rời hang lên đường.

Dương Hề để ý phía sau, Chu tiểu đệ tinh mắt: “Đại ca, hình như có thứ gì đó đang bám theo chúng ta.”

Chu Ngọc chăm chú quan sát, vẻ mặt nghiêm trọng. Bầy sói săn mồi rất kiên nhẫn, rõ ràng họ đã bị bám theo. Nếu hôm nay không tìm được nơi ngủ lại thì e là đêm nay sẽ phải đối mặt với bầy sói.

Chu Ngọc gọi to về phía trước: “Ngô đại ca, có sói bám theo sau, tối nay không nghỉ, phải tranh thủ đi tiếp.”

Ngô Sơn nghe tiếng đáp lại: “Được.”

Hôm qua lừa và la đều được nghỉ ngơi, nay bị quất vài roi, chạy càng nhanh hơn.

Phía sau đã có sói lộ diện theo sát, ban đầu chỉ một con, sau đó tăng lên ít nhất ba con.

Dương Hề ôm chặt nhi tử, nàng không có chút giá trị võ lực nào, bầy sói hoang rất hung ác, giờ đã để mắt đến bọn họ, sẽ không dễ dàng buông tha.

Dương Tam cau mày: “Không thể để bầy sói bao vây được.”

Chu Ngọc: “Tốt nhất là gặp được sơn thôn.”

Những sơn thôn ở rìa ngoài thường sống bằng nghề săn bắn, nhà nào cũng có cung tên, lại đều là tay săn giỏi. Chỉ khi tìm được thôn, bọn họ mới an toàn. Nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.

Dương Tam siết chặt con dao găm, cau mày chặt hơn, giờ vẫn chưa thấy con sói đầu đàn. Cậu ta thà đối mặt với gấu còn hơn là với bầy sói.

Lừa và la cần nghỉ ngơi, thời gian trôi đi, tốc độ ngày càng chậm, cuối cùng buộc phải dừng lại nghỉ.

Ngô Sơn đi đến, vẻ mặt nghiêm trọng: “Bầy sói vẫn chưa buông tha.”

Chu Ngọc gật đầu, dãy núi nối tiếp nhau, quá bất lợi cho họ: “Không biết quanh đây có thôn nào không.”

Ngô Sơn có chút muốn rít một hơi thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm: “Khó tìm lắm.”

Chu Ngọc nhìn lừa và la mệt lử, tinh thần không dám lơi lỏng, sợ bầy sói xông đến.

Dương Hề với tiểu muội không dám rời xe trượt, một tay nàng cầm chặt dao bếp. Chu tiểu đệ thì một người trông lừa, một người canh xe.

Nàng nhìn bầy sói bám riết, cảm thấy lần đó tám người, dù không chết hết cũng không sống được mấy.

Quả nhiên như Dương Hề đoán, trong tám dân làng hôm đó chỉ còn sống bốn người, mấy nhà đó căm hận họ tới thấu xương, khi Từ gia điều tra đã cung cấp rất nhiều thông tin.

Bầy sói ở xa dừng lại quan sát, không rõ là đợi đồng bọn phía sau hay chuẩn bị vây săn buổi tối.

Chu Ngọc muốn xem đồng hồ, tiếc là không phải thời hiện đại, chỉ có thể ước lượng thời gian, không thể đợi lừa và la nghỉ ngơi xong: “Chúng ta đi tiếp!”

Ngô Sơn cau mày: “Được!”

Lại lên đường, Dương Hề phát hiện ngày càng nhiều sói lộ diện, đó không phải là điềm lành. Họ đang quan sát bầy sói, mà bầy sói cũng đang đánh giá họ.

Mùa đông trời tối sớm, lừa và la đã mệt rã rời, Chu Ngọc trong lòng nôn nóng, nhà họ có già có trẻ, rất nguy hiểm.

Diệp thị lên tiếng: “Nếu bầy sói vây đến, các con đi đi, để ta lại.”

Hai vợ chồng Dương Hề kinh hoảng: “Mẹ!”

Diệp thị biết các con muốn bà sống thật tốt nhưng bà hiểu bản thân là gánh nặng, không có bà, các con sẽ đỡ vất vả hơn: “Để mẹ làm chút chuyện cuối cùng cho các con đi.”

Dương Hề mím môi: “Mẹ, nhà chúng ta một người cũng không thể thiếu.”

Chu Ngọc cũng nói: “Chúng ta không thiếu một người nào cả.”

Diệp thị định nói thêm, đã bị tiểu khuê nữ ôm chặt. Giữa hai hàng lông mày của Diệp thị toàn là vẻ lo lắng, trời mỗi lúc một tối hơn, bầy sói cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

*Hân Châu đổi thành Tín Châu

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc