Editor: L’espoir
*
Nếu bạn Thích có thể gia nhập ban của anh thì…
“Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tớ mãi thế?” Thích Hòa Âm quay đầu, hỏi với vẻ mặt bất lực.
Vốn dĩ cô muốn phớt lờ, nhưng sự tồn tại của ánh mắt bên cạnh này thật sự quá mạnh mẽ.
Tâm trạng của Giang Ngôn Triệt bị cắt ngang, anh hoàn hồn, hiếm khi im lặng nhìn cô một lát.
Đôi mày xinh đẹp đầu tiên là hơi nhíu lại, sau đó lại khẽ giãn ra.
“Này, tớ nói thật đấy, cậu cân nhắc gia nhập Hội Học sinh đi?” Anh đột nhiên lên tiếng lần nữa.
Giang Ngôn Triệt nghiêng đầu, những sợi tóc mềm mại, xù xì ở phần đuôi tóc vui vẻ nhún nhảy, dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc tỏa ra ánh hồng lấp lánh.
Giọng điệu của anh như lơ đãng nói: “Không nhất thiết phải chọn ban của tớ đâu… Nhưng nếu đến ban của tớ, chỉ cần cậu muốn, chức trưởng ban này có thể để cậu trực tiếp thế chỗ luôn, thế nào?”
“Cậu trưởng tớ phó thôi, tớ sẽ dẫn đội ra sân thi đấu, còn cậu thì dẫn người đi cổ vũ khuấy động không khí. Nam nữ chúng ta phối hợp làm việc không thấy mệt, song kiếm hợp bích vô địch thiên hạ…”
Thích Hòa Âm: “?” Cái quái gì vậy nè…
“Chịu không chịu không chịu không?” Giang Ngôn Triệt chắp hai tay vào nhau: “Cân nhắc đi mà, đãi ngộ của Hội Học sinh chúng ta tốt lắm đó! Cộng thêm siêu nhiều điểm tổng hợp luôn!”
Thích Hòa Âm: “…”
Rốt cuộc là tại sao người lại chứ khăng khăng muốn cô vào Hội Học sinh thế nhỉ? Tự nhiên nổi hứng à?
Vừa rồi cậu ta ngẩn người lâu như vậy, không biết rốt cuộc là cậu ta đang nghĩ gì nữa.
Nhưng mà… Thôi, cô không thể đi được.
Thích Hòa Âm khẽ mím môi.
Cô vô cảm, từ chối ngắn gọn: “Thôi.”
Hội Học sinh của trường tư Faroe, nơi tụ hội của mấy nam chính con ông cháu cha trong nguyên tác, cô ngốc mới đi á.
Hiện tại, cô đã gặp Thương Văn Trạch, Giang Ngôn Triệt, Lệ Sâm… Chỉ riêng một người trong số đó thôi cũng đủ khiến cô mệt mỏi rã rời, khó lòng chống đỡ rồi.
Cô hoàn toàn không muốn gặp cung một lúc hai, ba người… Thậm chí nhiều người hơn trong số họ.
Trước khi chưa hoàn toàn tìm hiểu rõ về bối cảnh của mấy nam chính con ông cháu cha, cô nhất định phải quý trọng mạng sống, tránh xa Hội Học sinh.
Lại một lần nữa bị Thích Hòa Âm từ chối thẳng thừng, chút mong đợi mơ hồ trong lòng Giang Ngôn Triệt bỗng chốc tan biến, khiến anh không khỏi buồn bực.
Trong giờ học, hiếm hoi lắm mới anh không tập trung nghe giảng, chỉ thấy anh cau mày, ánh mắt u uất đầy ai oán như thể chỉ cần nhìn chằm chằm là có thể khoan thủng cái bàn trước mặt.
Từ trước đến nay, anh luôn là một cậu cả quyền quý được người khác nâng niu, tôn trọng, nói một không hai, kiêu ngạo tự đại quen rồi, khoảng thời gian này lại luôn bị cùng một người vô tình từ chối, hết lần này đến lần khác.
Chẳng phải thế giới này vốn nên xoay quanh những người như họ sao? Bất kể là thường dân thấp kém hay là quý tộc hạng bét, tất cả đều chỉ có thể nịnh bợ vây quanh họ, chỉ vì chút lợi lộc rơi vãi từ kẽ tay họ mà cảm kích rơi nước mắt à.
Đây mới là dáng vẻ phổ biến nhất mà thế giới này nên có.
Giang Ngôn Triệt không hiểu, Hội Học sinh rốt cuộc có gì không tốt? Đây là đỉnh cao mà học sinh trường tư thục danh giá Faroe mơ ước, một nơi mà tiếng nói của họ còn vượt qua cả hội đồng nhà trường, thành viên của hội gần như có thể quyết định mọi việc trong ngôi trường này… Anh tự cho rằng cành ô liu này đã đủ hấp dẫn, cớ sao lại có người muốn từ chối?
Nhưng không vui thì không vui, anh cũng không hề có chút ý thức nào về việc thẹn quá hóa giận vì bị từ chối liên tục.
Ngược lại, sau chuyện đó, anh lại càng nhận thức rõ ràng hơn rằng cô gái bên cạnh mình hoàn toàn là một người nằm ngoài phạm vi hiểu biết thông thường của anh.
Nghĩ đến đây, Giang Ngôn Triệt đột nhiên nhếch môi, cúi đầu, dùng máy liên lạc gửi một tin nhắn trong nhóm nhỏ anh em mới lập.