Editor: L’espoir
*
“Hả? Cậu cũng chơi game sao?” Giang Ngôn Triệt kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là mấy game giải đố kiểu Sudoku hay suy luận logic gì đó à?”
“Không phải.” Thích Hòa Âm lắc đầu phủ nhận.
Cô nghiêm túc nói: “Game chiến đấu.”
“Cậu có biết “Thi Ca của Dũng Giả” không? Cái game 3D bắn súng giả lập ấy đó, tớ đang ở cấp cao thủ rồi đó.”
Lời vừa dứt, Giang Ngôn Triệt ngây người ra một lúc.
“Tớ nghe không lầm chứ? “Thi Ca của Dũng Giả”?” Anh không thể tin được nhìn cô: “Cấp bậc của cậu còn cao hơn cả tớ nữa!”
“Sao cậu lại nghĩ tới việc chơi game này vậy?” Cảm giác hoàn toàn không cùng một phong cách với bản thân.
“Sau khi phẫu thuật ở nước ngoài, tớ thấy thời gian chờ phục hồi chán quá, bác sĩ điều trị của tôi đã cho tôi mượn bộ thiết bị chơi game 3D mà anh ấy đã từng chơi trước đó… Trong khoảng thời gian đó tớ chơi nhiều lắm.” Thích Hòa Âm dừng một chút rồi nói: “Nhưng sau khi về nước thì không chơi nữa.”
Giang Ngôn Triệt: “…”
Nghe giọng điệu thản nhiên như mây trôi nước chảy của cô, anh đột nhiên cảm thấy hơi thất bại là sao.
Vốn dĩ anh tự cho rằng ít nhất trong lĩnh vực “giải trí”, mình là người đạt được thành tích đáng nể, khiến người khác khó lòng bắt kịp…
Sao bây giờ học không lại thì cũng thôi đi, ngay cả chơi cũng không lại người ta?
Thích Hòa Âm hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ủ rũ thoáng qua của chàng trai, cô đang nhìn chằm chằm vào ba tấm poster đã được sàng lọc cuối cùng trong tay, suy nghĩ xem mình nên đến câu lạc bộ hội họa, câu lạc bộ đọc sách hay câu lạc bộ cờ vây.
“Đến lúc đó cứ đến tận chỗ xem xét vậy…” Cô tự lẩm bẩm.
“Bạn Thích chỉ định tham gia câu lạc bộ thôi sao?” Giang Ngôn Triệt đột nhiên lên tiếng.
Lúc này anh đã chỉnh đốn xong biểu cảm, trên mặt khôi phục vẻ thản nhiên nhàn nhã như trước, hơi nhếch môi lên.
“Thật ra lần này không chỉ có câu lạc bộ, Hội Học sinh của Faroe cũng đang chiêu sinh đấy. Bạn Thích có muốn cân nhắc Hội Học sinh không?”
“Trùng hợp tớ là thành viên của ban Thể thao, cậu vào cùng ban với tớ đi, chịu không? Tớ là trưởng ban, có thể che chở cho cậu đó.” Anh cười nói.
“… Không được.” Thích Hòa Âm nói: “Tớ không giỏi thể thao.”
Với dáng người này của cô chỉ cần chạy thêm vài bước là đã có thể khiến tim đập nhanh đến mức không thở nổi rồi.
“Này này, cậu hiểu lầm rồi. Ai nói vào ban Thể thao thì phải vận động, ban của bọn tớ cũng có văn phòng được chưa?”
Giang Ngôn Triệt bất lực bĩu môi: “Bình thường công việc hành chính của bọn tớ nhiều nhất cũng chỉ là sắp xếp các cuộc thi này nọ, hoặc tổ chức luyện tập đội cổ vũ của ban thôi…”
… Đội cổ vũ.
Nói đến đây, sắc mặt Giang Ngôn Triệt hơi khựng lại, giống như đột nhiên nhận ra điều gì đó, lặng lẽ nhìn Thích Hòa Âm.
Thời tiết sau khi vào thu thì dần trở lạnh, hôm nay cô gái vẫn mặc bộ đồng phục tiêu chuẩn của trường màu đỏ trắng đó, nhưng để giữ ấm, cô khoác thêm một chiếc áo khoác to có cúc sừng cừu màu trắng sữa bên ngoài, mái tóc đen nhánh mềm mượt, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng nõn, lông mày thanh tú, đôi mắt trong trẻo lại lạnh lùng.
Thật khó tưởng tượng một người như cô, nếu đứng ra tổ chức đội cổ vũ của ban, sẽ cổ vũ, động viên mọi người trong trạng thái như thế nào.
Liệu cô sẽ yên lặng ngồi trên khán đài theo dõi toàn bộ quá trình, thỉnh thoảng vỗ tay theo những người xung quanh, hay là sẽ giống như những cô gái mà anh thường thấy: kích động hò hét cổ vũ cho anh khi thi đấu, rồi lại đỏ mặt, dùng ánh mắt nửa muốn nói lại thôi để nhìn anh, biểu cảm thẹn thùng đưa nước cho anh sau trận đấu.
Mà, cô cũng sẽ đỏ mặt với người khác sao…
Giang Ngôn Triệt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thích Hòa Âm, ánh mắt không tự chủ được mà đắm chìm trong đó.
Tâm tư của anh bắt đầu mơ hồ một cách khó hiểu, những ảo tưởng lung tung lại tùy ý tràn vào trong đầu anh.