Editor: L’espoir
*
Tên nhóm: Nhóm anh em 2.0 (phiên bản không có anh Trạch)
[Giang Ngôn Triệt: Cảm thấy lần này, hứng thú của tôi có thể kéo dài rất lâu đó ^_^]
Nói chuyện không đầu không đuôi, vài phút sau, đã nổ ra vài tin nhắn trả lời.
[Chúc Huyên: Nhóc Triệt lại tìm thấy sở thích mới sao? Chúc mừng.]
[Cơ Ninh Dã: Nhóm này vẫn chưa giải tán à?]
[Cơ Ninh Dã: ? @Giang Ngôn Triệt]
[Cơ Ninh Dã: Tôi sợ Thương Văn Trạch đánh chết cậu…]
*
Hai giờ chiều ngày hôm sau.
Theo thời gian thông báo, Thích Hòa Âm đã đến giảng đường từ sớm.
Khương Vân Tâm biết tin cô định đăng ký tham gia câu lạc bộ, nên hôm nay đặc biệt đi cùng cô.
Học ở Faroe hai năm, cô ấy đã rất quen thuộc với các câu lạc bộ lớn trong trường, cho nên vừa đi dạo, cô ấy vừa dễ dàng giới thiệu với Thích Hòa Âm.
“… Nhiều người quá đi.” Thích Hòa Âm nhìn quanh một vòng trước cảnh người đông như kiến.
Khương Vân Tâm liếc nhìn nói: “Hôm nay ngoài học sinh năm nhất, học sinh các khóa trên cũng đến khá đông.”
Thích Hòa Âm “ừ” một tiếng: “Tớ thấy có rất nhiều bạn học trong chuyên ngành của chúng ta.”
“Thì ra mọi người đều nhiệt tình với hoạt động câu lạc bộ như vậy.” Cô lên tiếng cảm thán.
Khương Vân Tâm cười nhẹ, lắc đầu nói: “Những anh chị khóa trên này không phải đến vì câu lạc bộ đâu. Ở trường này học lâu như vậy rồi, ai muốn tham gia thì đã tham gia từ lâu rồi.”
Nói xong, cô ấy ra hiệu cho Thích Hòa Âm nhìn về phía biểu ngữ treo cách đó không xa: “Hôm nay Hội Học sinh của Faroe cũng đang chiêu sinh đó.”
“Nhiều người đến đây để đăng ký vào Hội Học sinh…” Khương Vân Tâm dừng một chút, nói: “Cũng có khá nhiều người đến đây chỉ để gặp Chủ tịch thôi ấy.”
Thích Hòa Âm nghi hoặc: “… Chủ tịch?”
“Ừ, Chủ tịch Hội Học sinh Faroe - Chúc Huyên, không biết cậu đã từng nghe đến chưa.” Khương Vân Tâm giới thiệu: “Anh ấy rất có uy tín trong giới học sinh, cũng rất được yêu mến, có không ít người một lòng một dạ theo đuổi anh ấy trong trường này đâu.”
Vừa dứt lời, như thể để hưởng ứng lời nói của Giang Vân Tâm, đám đông xung quanh bỗng nhiên bùng nổ trong tiếng hò reo và la hét đầy phấn khích.
“Chủ tịch đến rồi!”
“A a a a Chủ tịch Chúc Huyên ơi!”
“Anh ấy sắp bắt đầu diễn thuyết rồi kìa!”
Thích Hòa Âm nghe theo tiếng nói mà nhìn sang, thấy trên bục phát biểu chính giữa hội trường, một luồng ánh đèn sân khấu rực rỡ bất ngờ chiếu xuống, làm nổi bật lên bóng dáng cao lớn đang đứng sừng sững ở vị trí trung tâm.
Người đàn ông trên bục mặc một bộ âu phục trắng tinh được may đo riêng, chất vải được cắt may tinh xảo ôm sát lấy dáng người cao ráo, thẳng tắp của anh, chiếc khuy măng sét bằng men sứ màu vàng ánh kim điểm xuyết trên tay áo, toát lên vẻ tao nhã mà cao quý.
Khí chất của anh rất đặc biệt, mái tóc dài màu lam nhạt mềm mại được buộc gọn thành đuôi ngựa thấp đầy tao nhã phía sau đầu, dung mạo tuấn tú nhưng không mất đi sự dịu dàng, lông mày thanh thoát, đôi mắt màu xanh ngọc bích sáng trong và dịu dàng như những sợi liễu nhẹ bay dưới ánh nắng đầu xuân, mang lại cho người đối diện cảm giác yên bình và gần gũi.
“Chào buổi chiều, các bạn học sinh, tôi là Chúc Huyên - Chủ tịch Hội Học sinh Faroe…” Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng, giọng điệu bình tĩnh điềm đạm vang vọng khắp hội trường qua hệ thống âm thanh, xuyên qua tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông.
“Đúng là rất được yêu mến.” Nhìn cảnh này, Khương Vân Tâm không khỏi cảm thán: “Có lẽ Chủ tịch Chúc Huyên là một trong số ít người trong trường được cả học sinh quý tộc lẫn học sinh diện tuyển thẳng yêu mến cuồng nhiệt đến vậy.”
Nhìn bóng dáng trên sân khấu, Thích Hòa Âm im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Vân Tâm cũng thích anh ấy sao?”
“Hả?”
Khương Vân Tâm dường như có chút kinh ngạc khi cô hỏi câu hỏi này, cô ấy nghĩ nghĩ rồi nói: “Thích thì… Cũng không hẳn, chỉ là có chút thiện cảm thôi.”