Editor: L’espoir
*
“Cững coi như là bạn chơi chung cùng nhau lớn lên thôi.” Anh nhíu mày: “Trong nhà bọn tớ có quan hệ lâu đời, nên từ nhỏ bọn tớ đã thường xuyên gặp mặt.”
“Tớ biết rõ cậu ta. Tính cách cậu ta… Không được tốt lắm.” Thương Văn Trạch nhấn mạnh với vẻ mặt nghiêm túc: “Hòa Âm, tốt nhất là cậu nên tránh xa cậu ta ra.”
Giang Ngôn Triệt và anh giống nhau, mang trong mình thói hư tật xấu nào đó rất khủng khiếp, hoàn toàn không thể nào sửa đổi được.
Cậu ta đã quen coi những thứ mình thích là đồ chơi, là một diễn viên sẽ toàn tâm toàn ý đầu tư vào đồ chơi của mình, nhưng người ta lại không thấy bất kỳ một tình cảm chân thành và lâu dài nào ở cậu ta.
Tính cách cực kỳ tệ hại, chỉ được ba phút nhiệt tình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thương Văn Trạch u ám hẳn đi.
Anh không thể để Hòa Âm làm đồ chơi tiếp theo của cậu ta được.
Mặc dù anh có lòng tin, Hòa Âm thực sự không thích kiểu người như Giang Ngôn Triệt, bởi vì đầu óc cậu ta quá ngu ngốc.
Cách màn hình, Thích Hòa Âm rũ mắt nhìn biểu cảm của thiếu niên giờ phút này, phần dịu dàng hiếm thấy vừa rồi tan đi, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại hiện lên vẻ kiêu ngạo và cố chấp nhàn nhạt, trong mắt dâng trào dục vọng chiếm hữu gần như không thể che giấu.
Cô nhếch môi, không biết nghĩ đến điều gì, có chút buồn cười.
Một người cử người đi theo giám sát cô cả ngày mà còn tự cho là mình đã giấu giếm rất kín đáo, còn tố cáo một người có tính cách xấu xa khác trước mặt cô.
… Bởi vậy mới nói, đám nam chính con ông cháu cha như họ, quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân.
Nói xong chuyện của Thích Hòa Âm ở trường, hai người đối diện màn hình, lại trò chuyện thêm một số chuyện khác.
Thích Hòa Âm là người có tính cách trầm tĩnh, hướng nội, khi hai người ở chung, người chủ động dẫn dắt đề tài thường là Thương Văn Trạch.
Thật ra, anh vốn không phải người nói nhiều, bản tính anh ngạo mạn, hờ hững, luôn cho mình là nhất, chỉ khi đối diện với Hòa Âm, anh mới có thêm chút ít kiên nhẫn và dịu dàng mà thôi.
Anh lại chủ động nhắc đến chuyến đi lần này ở Đại lục Tây, nói: “Tuy rằng ăn không ngon, ngủ không yên, cứ luôn muốn về nước, nhưng chuyến đi lần này cũng không phải là hoàn toàn vô ích. Có một số trải nghiệm khá thú vị, Hòa Âm, cậu có muốn nghe không?”
Thích Hòa Âm gật đầu nói muốn.
Thương Văn Trạch cười cười, theo thói quen mà thả chậm giọng điệu, giọng nói ôn hòa như đang kể chuyện trước khi ngủ cho trẻ con.
Anh nói: “Chuyến đi nước ngoài lần này, tớ được đi cùng cha đến Đại lục Tây, trước tiên là đến Helena, sau đó đi thẳng về phía bắc, đi ngang qua Ascaria, Larkhill, hiện tại đang tạm dừng ở Cảng Gru, cuối cùng sẽ đi thuyền đến vương quốc Otto ở cực bắc.”
“Helena tuy là một quốc gia nhỏ, nhưng phong cảnh nơi đây khá đẹp, khí hậu ấm áp và dễ chịu, vùng ven biển nổi tiếng với loại ngọc trai có ánh vàng óng ánh. Tớ đã dạo qua nhiều cửa hàng nhỏ ở ven biển và mua về cho cậu rất nhiều viên ngọc trai đẹp.”
“Ascaria có hồ nội địa lớn nhất ở Đại lục Tây, trong hồ có một loài cá đặc biệt, vảy của nó có màu hồng nhạt, màu sắc thuần khiết thanh nhã, vây ngực và vây đuôi rất dài, giống như váy của tiên nữ vậy. Đáng tiếc là tớ không thể bảo người mang cá ở đây về, chỉ có thể chụp một vài tấm ảnh cho cậu xem thôi.”
“Nhà máy rượu vang hoa hồng ở Larkhill rất nổi tiếng, tuy rượu không được xuất sắc lắm nhưng khung cảnh hoa hồng nở rộ dưới ánh nắng mặt trời khắp cả khu vườn đẹp lắm nha, trải rộng khắp nơi lại rực rỡ nữa. Khi tớ đến nơi, tớ tình cờ gặp được một đôi vợ chồng đang tổ chức hôn lễ, họ ôm hôn trong vườn hoa, nhìn rất hạnh phúc, lúc đó tớ đã nghĩ…”
Thích Hòa Âm chăm chú lắng nghe anh từ tốn kể lại, trong mắt không khỏi hiện lên một chút mong chờ nhẹ nhàng.
Đây là cảm giác quen thuộc như hồi còn bé.