Ta Là Thanh Mai Ốm Yếu Của Nam Chính Học Viện Quý Tộc

Chương 32: Trò chuyện đêm khuya

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Phải nói rằng, anh quả thực rất hiểu tâm tư của Thích Hòa Âm.

Vừa dứt lời, cô gái lập tức bị thuyết phục, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

“Cảm ơn cậu.” Thích Hòa Âm chân thành nói.

Cô dừng một chút, tự giác quan tâm: “Gần đây cậu ở Đại lục Tây thế nào rồi?”

“Bình thường.” Thương Văn Trạch nói bằng giọng điệu thản nhiên: “Không quen đồ ăn ở đây, giấc ngủ cũng không được tốt, ngày ngày chỉ muốn về nước thật nhanh thôi.”

Anh liếc nhìn Thích Hòa Âm, cong môi cười nhạt: “Sao Hòa Âm chưa nói gì nhiều về chuyện của mình mà đã bắt đầu quan tâm đến tớ rồi?”

“Cậu còn muốn nghe chuyện gì nữa?” Thích Hòa Âm hỏi.

“Thì… Chuyện cậu tự giới thiệu lần trước ấy.” Thương Văn Trạch như không có việc gì nói: “Hôm nay chắc là cậu đã giới thiệu mình với các bạn trong lớp rồi đúng không, cảm giác thế nào?”

“Hòa Âm của chúng ta tốt như vậy, sau khi tan học chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn xin thông tin của cậu để kết bạn lắm.”

Nói rồi, Thương Văn Trạch không tự chủ được mà nhớ lại tin nhắn mình nhận được ban ngày, lông mày hơi cau lại, lộ ra vẻ bất cần.

Anh đã sớm biết sau khi tan học thể nào Hòa Âm cũng bị mọi người vây quanh xin mã liên lạc.

Các thông tin chi tiết cụ thể do người mà anh sắp xếp trong trường gửi đến.

Thám tử tư không thể lẻn vào trường tư thục Faroe được canh gác nghiêm ngặt được, cho nên, để biết được động thái của cô trong trường, anh phải dùng thủ đoạn khác.

Nghĩ đến những tin nhắn đó, còn có những cuộc thảo luận và hình ảnh tràn nhập trên diễn đàn FF hôm nay, mặt Thương Văn Trạch tối sầm lại, không tự chủ được mà nghiến răng.

… Một lũ người không biết sống chết.

“Thêm liên lạc?” Thích Hòa Âm nói: “Đúng là trong lớp tớ đã kết bạn được với hơn mười người, sau khi tan học lớp trưởng còn cho tớ vào nhóm lớp nữa.”

Vừa dứt lời, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô cẩn thận nhìn Thương Văn Trạch: “Cậu…” Sẽ không phản đối nữa chứ.

Thương Văn Trạch luôn chú ý đến biểu cảm của Thích Hòa Âm, tự nhiên hiểu được ánh mắt tinh tế của cô.

Sắc mặt cộc cằn của anh dần dịu đi đôi chút, cố gắng cong môi, nở một nụ cười khích lệ nhìn về phía cô: “Vậy thì tốt quá.”

Thích Hòa Âm: “… Hử?” Cô nhìn anh với vẻ hơi bất ngờ.

“Vì sao tự dưng lại ngạc nhiên thế? Tớ đã hứa là sẽ nghe lời cậu mà.” Thương Văn Trạch mỉm cười nhẹ: “Tớ sẽ không phản đối cậu đi làm quen với người khác nữa.”

Xạo đó.

Hòa Âm chỉ có thể là của anh.

“Có điều, trong trường có rất nhiều người có suy nghĩ không đàng hoàng, nếu Hòa Âm muốn kết bạn, cậu phải chọn lựa cẩn thận đấy.”

Khỏi cần cô chọn lựa, anh sẽ đi cảnh cáo từng người muốn đến gần, cho chúng cút hết đi.

Những lời này vừa dứt, Thích Hòa Âm nhẹ nhàng liếc nhìn anh, biểu cảm bình thản, yên tĩnh, không biểu hiện là tin hay không tin.

Nhưng cô đột nhiên nhớ tới một việc, thế là cố ý xác nhận với Thương Văn Trạch: “Bạn nam tên là Giang Ngôn Triệt trong lớp tớ học, cậu ta là bạn của cậu, đúng không?”

Thần sắc Thương Văn Trạch khựng lại, phát hiện mình suýt chút nữa đã quên chuyện này, trên khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ bực bội khó chịu.

Anh biết chuyện hôm nay trong lớp, Giang Ngôn Triệt ngồi cạnh Hòa Âm, suốt cả tiết cậu ta cứ ân cần hỏi han cô không ngớt, cuối buổi còn kết bạn với cô nữa.

Chỉ là Hòa Âm vẫn chưa nhắc tới, anh không muốn chuyện mình bí mật giám giám sát cô bị lộ, nên không tiện hỏi thẳng ra.

Mày kiếm của chàng trai như đao, mặt mũi kiêu ngạo lạnh lùng giờ phút này hiện lên vài phần không vui, mím môi nói: “Cậu đừng để ý đến cậu ta.”

“Tại sao? Đó không phải là bạn của cậu à?” Thích Hòa Âm tò mò về thái độ của anh đối với Giang Ngôn Triệt.

Rõ ràng trong sách có viết mấy nam chính đó luôn ngồi cùng nhau mở tiệc trà, ắt hẳn quan hệ giữa họ rất tốt mà nhỉ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc