Ta Là Thanh Mai Ốm Yếu Của Nam Chính Học Viện Quý Tộc

Chương 31: Gọi video

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Anh đột nhiên bật cười: “Đúng là có hơi lạnh thật.”

Nói xong, anh khoác áo choàng tắm lên người: “Hòa Âm, cậu đợi tớ thay quần áo lát nha.”

Thích Hòa Âm “ừ” một tiếng.

Thương Văn Trạch đặt máy liên lạc xuống, bước ra khỏi tầm nhìn của camera, sau đó từ ống nghe truyền đến một tiếng vải vóc ma sát nhẹ.

Hai ba phút sau, anh xuất hiện trở lại trong màn hình, đã thay một bộ đồ ngủ lụa dài màu xanh nhạt.

Kiểu dáng rất kín cổng cao tường.

Nhưng thân hình của chàng trai quá đẹp, toàn thân như một móc treo quần áo chạy bằng cơm, bờ vai rộng và tấm lưng thẳng trực tiếp kéo chiếc áo giản dị bình thường này bật lên một khí chất khác hẳn, cơ ngực săn chắc, khỏe khoắn, theo từng nhịp thở nhẹ nhàng vẫn có thể thấy đường nét cơ bắp gợn lên mơ hồ dưới lớp vải mềm mại, mỏng manh.

“Tớ thay xong rồi, Hòa Âm.” Anh nói với ống kính.

Sau đó anh rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cô gái trong màn hình, ánh mắt yên tĩnh như có vẻ tham lam phác họa trên khuôn mặt cô.

Đã rất lâu rồi họ không gặp nhau.

Mặc dù sau khi cô về nước, anh đã bí mật sắp xếp thám tử tư đi theo gần đó, mỗi ngày đều có thể nhận được tin tức và ảnh mới nhất của Hòa Âm.

Có khi cô đi bộ để phục hồi chức năng trong sân, có khi cô nói chuyện với y tá trong hành lang bệnh viện, hoặc có khi đọc sách trên ghế dài trong vườn… Nhưng vì Hòa Âm cực kỳ nhạy cảm với môi trường xung quanh, nên những cảnh chụp này mỗi lần chỉ có thể chụp từ khoảng cách xa, và hình ảnh thường chỉ là một bóng lưng hay một nửa khuôn mặt mờ nhạt.

Đây là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy.

Thương Văn Trạch nín thở, chăm chú quan sát.

Có lẽ là do giai đoạn hồi phục diễn ra khá tốt, mặt của Hòa Âm dường như đã tròn trịa hơn một chút, có chút thịt rồi…

Cằm bớt nhọn đi một chút, hai má trắng nõn hơi phồng lên, dường như cũng vừa mới rửa mặt xong, khuôn mặt vốn tái nhợt lúc này phủ một lớp ửng hồng nhàn nhạt, khiến anh nhìn mà thấy lòng xao xuyến, trong lòng mềm nhũn, anh rất muốn đưa tay vào màn hình để véo cái má non mềm của cô.

“Hòa Âm…”

Anh nhỏ giọng gọi cô, cúi đầu dí nửa mặt vào ống kính, như một con chó lớn dính người, ở vị trí gần màn hình, làm động tác dụi dụi mạnh vào: “Hòa Âm à, tớ nhớ cậu lắm đó.”

Thích Hòa Âm khẽ chớp mắt.

Có lẽ là do ánh sáng, hoặc có thể là do sương mù quá mờ ảo mông lung, đã làm mềm đi đôi mắt sắc lạnh, kiêu hãnh của chàng trai, khiến anh mất đi vẻ ngạo mạn và khi thế vốn có.

Cộng thêm giọng điệu trầm thấp khàn khàn đó, khiến cô cảm thấy Thương Văn Trạch hôm nay có phần… Mềm mại.

Dường như bị loại cảm xúc này lây nhiễm, Thích Hòa Âm cong môi, cũng hướng về phía ống kính mỉm cười dịu dàng: “Đã lâu không gặp, Tiểu Trạch.”

Ánh mắt Thương Văn Trạch lóe lên, nói: “… Lâu rồi cậu không gọi tớ như thế.”

“Dạo này cơ thể hồi phục tốt chứ?” Anh nhìn cô hỏi: “Còn nữa, hôm nay cậu học ở trường thấy thế nào?”

“Việc phục hồi chức năng khá tốt.” Thích Hòa Âm nói.

Cô dừng lại một lát, chắt lọc suy nghĩ trong đầu, rồi tùy ý kể cho anh nghe vài chuyện ở trường hôm nay: “Giáo viên dạy giỏi lắm nha, bữa trưa hôm nay tớ ăn cháo ở nhà ăn miễn phí, còn nữa, tòa nhà văn phòng tổng hợp của trường mình siêu lớn luôn, đi mà không nhìn bản đồ dễ bị lạc lắm.”

“Tòa nhà văn phòng tổng hợp?” Thương Văn Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Trên đó có một khu vực khá rộng thuộc về Hội Học sinh. Tớ có một phòng nghỉ riêng ở đó, được trang trí khá đẹp, lát nữa tớ sẽ bảo trợ lý đưa thẻ ra vào cho cậu.”

Thích Hòa Âm lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Tầng đó của tớ bình thường không có ai đến cả. Nếu cậu muốn tự học ở trường thì cứ đến đó, sẽ không bị quấy rầy đâu.” Thương Văn Trạch khuyên cô: “Hơn nữa phòng sách khá lớn, giá sách của tớ còn trống, có thể chứa hết tất cả tài liệu của cậu đấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc