Editor: L’espoir
*
Cô luôn khám phá thế giới qua những lời kể của Thương Văn Trạch, chờ đợi mỗi lần anh đặt chân đến một vùng đất mới, sẽ mang về cho cô những điều thú vị từ chuyến hành trình của mình.
Từ nhỏ, cô và Thương Văn Trạch đã là hai người hoàn toàn khác biệt.
Chàng trai khỏe mạnh cường tráng, luôn có năng lượng vô hạn để khám phá thế giới.
Anh đam mê tất cả các môn thể thao mạo hiểm như nhảy bungee, lặn biển, trượt tuyết, lướt sóng, nhảy dù từ độ cao lớn,… Từng tham gia đua xe địa hình hiểm trờ, chinh phục đỉnh núi tuyết cao nhất, săn tìm cực quang ở vùng Bắc Cực, thậm chí còn sống một mình bảy ngày bảy đêm trong rừng rậm nguyên sinh, đấu tranh sinh tồn với rắn độc và thú dữ.
Không ai trong số những người cùng trang lứa có trải nghiệm sống phong phú hơn anh.
Anh giống như một kỵ sĩ dương oai diễu võ, ưa thích chinh phục thế giới.
Mà cô, cứ phải qua lại giữa bệnh viện và nhà, luôn cách biệt với thế giới thực tại này bởi một cửa sổ, một cánh cửa, một bức tường.
Cô đã từng vừa hâm mộ vừa buồn bã nhìn Thương Văn Trạch, cảm thấy mình như một người bị mắc kẹt trong chính cơ thể của mình.
Nhưng Thương Văn Trạch nói, cô là nữ vương của thế giới tư duy.
Thế giới mà cô nhìn thấy, còn lớn hơn cả một hành tinh xanh.
Về phần phong cảnh thực tế, anh có thể thay cô ngắm nhìn, sau đó từ từ kể cho cô nghe.
Một lời hứa như thế, chàng trai đã giữ gìn nhiều năm nay.
“Tình trạng sức khỏe của Hòa Âm hiện đã khá hơn, có lẽ không lâu nữa sẽ có thể tự mình đi du lịch rồi.” Thương Văn Trạch nhìn ra sự mong đợi trong mắt cô, cong môi cười với cô: “Hàng năm vào tháng mười hai, trường mình sẽ tổ chức một chuyến du học quy mô lớn, đến nhiều quốc gia để tìm hiểu văn hóa. Khi nào tớ trở về, chúng ta có thể đi cùng nhau.”
“Ừm!” Thích Hòa Âm nghiêm túc gật đầu, ánh mắt mong đợi.
Cô cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên màn hình máy liên lạc, nhận thấy cả hai người đã trò chuyện được gần bốn mươi phút mà không hay biết gì.
Nghĩ rằng phía Thương Văn Trạch dường như đã gần hai giờ khuya, Thích Hòa Âm vội vàng chào hỏi anh một tiếng rồi tắt cuộc gọi video, để lại ánh mắt luyến tiếc, chưa thỏa mãn của chàng trai kia.
Cô đứng dậy, chỉnh sửa lại bộ đồ ngủ nhăn nhúm, chuẩn bị đọc thêm luận văn một lát nữa rồi đi ngủ.
Thời gian Thích Hòa Âm đi ngủ mỗi ngày đều cố định là chín giờ tối.
Sáu giờ sáng thức dậy, tinh thần sảng khoái sau giấc ngủ chín tiếng đồng hồ.
Đây là thời gian biểu trong thời gian nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe.
Chờ đến khi sức khỏe của cô hoàn toàn chuyển biến tốt, sau khi chính thức nhậm chức ở Viện nghiên cứu, thời gian đi ngủ này có lẽ sẽ được cân nhắc lùi lại.
Sáng sớm hôm sau, Thích Hòa Âm thức dậy đúng giờ, sau khi ăn một bữa sáng đơn giản, cô lên xe đến trường tư thục Faroe.
Suốt cả ngày hôm đó, cô dành thời gian cho các lớp chuyên ngành, học bù tín chỉ, nghiên cứu tài liệu và viết luận văn… Cuộc sống của cô tràn đầy phong phú.
Những ngày tháng như thế cứ tiếp diễn suốt mấy ngày liền, có thể nói Thích Hòa Âm đã hoàn toàn thích nghi với nhịp sống ở trường học.
Theo tiến độ của các khóa học, cô lại làm quen với rất nhiều bạn cùng lớp, có những người cùng khóa và cả các em khóa dưới năm nhất.
Dần dần, máy liên lạc của cô mỗi ngày đều sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi thăm thân thiện, không còn chỉ là những câu tám chuyện ban đầu nữa.
Điều này khiến Thích Hòa Âm sinh ra một cảm giác khó hiểu, rằng “giao tiếp dường như không khó”… Chẳng lẽ cô thật sự giống như Vân Tâm đã nói, sở hữu một số đặc tính thu hút người khác trên người sao?
Sáng thứ sáu, Thích Hòa Âm lại đến lớp sớm, ngồi ở hàng ghế đầu, yên tĩnh tự học.
Có mấy bạn cùng lớp đi vào, vốn định chào hỏi cô, nhưng nhìn thấy Giang Ngôn Triệt ngồi bên cạnh cô, ý nghĩ lại cứng rắn dừng lại.