Editor: L’espoir
*
Các thiết bị theo dõi cơ thể cô liên tục đưa ra cảnh báo suốt cả ngày, cô bé nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi đau đớn, cả người cô như một khối pha lê trắng đã nứt đầy bên trong, chỉ cần một tác động nhỏ nữa thôi là sẽ vỡ tan hoàn toàn.
“Về là tốt rồi.” Cha Thích xoa đầu con gái, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mẹ Thích thì nắm tay con gái, không ngừng gọi “cục cưng”.
Rất lâu sau, ba người mới rời nhau, vẫn còn bịn rịn không rời.
Sau khi vào biệt thự, Thích Hòa Âm nhìn quanh một vòng, thấy ngôi nhà trong hai năm nay gần như không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn giữ nguyên cách bài trí như trước khi cô rời đi.
Cơn buồn ngủ vừa tan lại kéo đến, cô ngáp một cái, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện đã hơn mười một giờ đêm, quyết định lập tức về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Cô y tá đẩy cô lên phòng ở tầng hai. Theo lời dặn của bác sĩ Ôn, trong suốt thời gian phục hồi chức năng, cô ấy sẽ ở lại nhà họ Thích để theo dõi và ghi lại tình trạng hồi phục của Thích Hòa Âm.
Đi ngang qua phòng khách, Thích Hòa Âm đột nhiên ngửi thấy một mùi hương hoa nhàn nhạt. Cô như có cảm giác gì đó mà nghiêng đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trên bàn có một bó hoa cát cánh trắng tươi tốt, mơn mởn.
“Sao vẫn còn gửi đến nữa.” Thích Hòa Âm thầm nghĩ.
Có điều, hoa rất đẹp. Vẫn nên cảm ơn cậu ta.
Về đến phòng, sau khi tắm rửa đơn giản, Thích Hòa Âm ngã xuống chiếc giường mềm mại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.
Tiếng ồn ào trên lầu dần dần lắng xuống, biết là em gái đã ngủ, lúc này Thích Duyệt mới dám kéo cha mẹ Thích cùng nhau họp.
“Con có một tin tức về Hòa Âm muốn thông báo cho mọi người, hy vọng mọi người nghe xong đừng quá kinh ngạc.” Thích Duyệt nói với biểu cảm nghiêm túc.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của con gái lớn, cha mẹ Thích nhìn nhau, nhất thời không hiểu nổi: “Chuyện gì vậy?”
Cha Thích căng thẳng hỏi: “Con đừng nói là chuyện bệnh tình của A Âm đó nha?”
“Chẳng lẽ bệnh này vẫn chưa khỏi hẳn sao?” Mẹ Thích che mặt, vẻ mặt hoảng sợ: “Mẹ biết ngay mà!”
“Đương nhiên không phải.” Thích Duyệt lắc đầu bất lực: “Mọi người nghĩ đi đâu vậy? Chuyện con muốn nói là chuyện tốt.”
“Hòa Âm đã nhận được thư mời của Viện nghiên cứu Veritas rồi, sau này sẽ là nhà nghiên cứu mô phỏng độc quyền của họ đấy.”
“Cái gì?! Veritas?!” Cha Thích kinh ngạc đến mức giọng nói cũng cao lên: “Là Veritas mà con biết sao?”
Cha Thích bên cạnh cũng kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt.
“Đúng vậy, chính là cái mà mọi người biết đấy.” Thích Duyệt trấn định nói: “Được mệnh danh là “Vương miện trí tuệ” của Đế quốc, Viện nghiên cứu Veritas, nơi mà biết bao người ở Đế Đô mơ ước được đặt chân đến… Con chỉ mới biết vào tối nay thôi, cũng rất kinh ngạc.”
“Không chỉ vậy, Viện nghiên cứu Veritas còn đánh giá nhà nghiên cứu Hòa Âm đạt mức ‘S’ - tức là cấp chuyên gia, đồng thời con bé là người duy nhất đạt được đánh giá này trong mười năm nay đấy cha mẹ à.”
Thích Duyệt dừng một chút, không nhịn được mà cười cảm thán: “Hòa Âm… Thật sự rất giỏi, còn giỏi hơn những gì chúng ta tưởng tượng.”
“Con gái của mẹ, đứa nào cũng giỏi hết!” Mẹ Thích đắc ý vỗ tay.
“Chuyện này chuyện này…” Cha Thích kích động đến mức mặt đỏ bừng, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Thích Duyệt liếc nhìn ông, có chút không đành lòng mà lắc đầu: “Con nói xong rồi. Bởi vậy hai người đấy, bây giờ đã hiểu ý dụng ý khi con triệu tập cuộc họp gia đình chưa?”
Cha mẹ Thích: “?” Chẳng lẽ không chỉ để báo tin vui?
Thích Duyệt thở dài một hơi: “Đương nhiên không chỉ vậy, con muốn mọi người chuẩn bị tinh thần trước thôi.”
“Với địa vị hiện tại của Viện nghiên cứu Veritas ở Đế quốc, giá trị của một nhà nghiên cứu mô phỏng cấp S…”
Cô vỗ vai hai người, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Nhờ có Hòa Âm, nhà chúng ta có thể thu dọn, chuẩn bị thăng hoa rồi.”
Cha mẹ Thích: “!”
*