Editor: L’espoir
*
“Dã tâm chiếm hữu của anh Trạch cũng mạnh ghê, nhiều năm trời giấu kín một người sống sờ sờ như vậy, nói gì cũng không cho gặp! May mà hai tháng nay anh ấy không có ở đây, hứ, trời cao xa, vua ở xa, em phải xem thử cái cô thanh mai trong truyền thuyết của anh ấy đó có gì đặc biệt?”
Giọng nói của Giang Ngôn Triệt vô thức trở nên to hơn, ngoài Cơ Ninh Dã, hai người khác trong phòng bao cũng nghe thấy nội dung, nhìn về phía anh ta với vẻ mặt khác nhau.
Nhiều người trong nhóm họ phần nào cũng đã từng nghe nói về vị thanh mai thần bí của Thương Văn Trạch.
“Nhóc Triệt, cậu đừng làm chuyện gì quá khích với cô Thích đó.” Chúc Huyên cười nhạt nhắc nhở: “Cô ta không phải là những học sinh diện tuyển thẳng mà cậu thường thích trêu chọc đâu.”
“Đương nhiên là em sẽ không làm gì đâu!” Giang Ngôn Triệt lẩm bẩm: “Chỉ là xem thử thôi mà. Hơn nữa em biết cô ta là người bệnh, dù sao đi nữa, sao em có thể bắt nạt một người bệnh được chứ?”
Trong mắt Cơ Ninh Dã xẹt qua một tia u ám, từ từ mở miệng: “Cái tin cô ta về nước hôm nay, cậu biết từ đâu vậy?”
“Tri Mặc nói với em đó.” Giang Ngôn Triệt đương nhiên nói: “Anh trai của anh ấy Ôn Hành Liễm chính là bác sĩ điều trị chính của cô thanh mai đó đó.”
“Chuyến bay của cô ta đáp lúc nào?” Cơ Ninh Dã truy hỏi.
“… Sao em biết được. Cứ tìm mấy chuyến bay đến từ Akso hôm nay là ra thôi mà.”
Cơ Ninh Dã “ờ” một tiếng. Anh rũ mắt xuống, tự nhiên tìm kiếm các chuyến bay ngày hôm nay trên máy liên lạc.
Các chuyến bay từ Akso ở Nam bán cầu đến Đế Đô Aurora, thời gian hạ cánh hôm nay là…
9 giờ 10 phút tối.
Đầu mày Cơ Ninh Dã khẽ giật, trực tiếp vươn tay đoạt lấy máy liên lạc mà Giang Ngôn Triệt chưa kịp tắt màn hình.
Giang Ngôn Triệt: “? Làm gì vậy?”
Hình ảnh trên màn hình máy liên lạc vẫn dừng lại ở đoạn video phỏng vấn vừa rồi.
Cơ Ninh Dã kéo thanh tiến trình, nghiêm túc xem từ đầu, cuối cùng vào một khoảnh khắc nào đó, từ góc quay đông nghẹt người, anh tìm thấy một cô gái ngồi trên xe lăn, đeo khẩu trang.
Đúng thật là…
Giang Ngôn Triệt tò mò tiến lại gần, phát hiện Cơ Ninh Dã vẫn đang xem video phỏng vấn của mình, có chút chán nản mà rụt đầu lại.
“Không nghĩ tới sẽ có một ngày mình háo hức khai giảng thế này.” Anh ngồi xuống với tư thế lười biếng, chống cằm, hứng thú nói: “Thật sự rất muốn đi xem cô thanh mai của anh Trạch trông thế nào.”
“Em nói này anh Ninh Dã, anh và anh Trạch quen biết nhau lâu như vậy, vậy mà ngần ấy năm nay vẫn chưa từng gặp mặt người đó sao?”
Nghe vậy, Cơ Ninh Dã hơi nheo mắt, trong đầu nhanh chóng hiện lên một vài hình ảnh.
Dưới cái nhìn đầy mong đợi của Giang Ngôn Triệt, rất lâu sau, anh khẽ cười một tiếng: “Gặp rồi.”
Cơ Ninh Dã cười cười, dưới mái tóc đỏ rực, đôi mắt diễm lệ sống động, dáng vẻ phong lưu vô cùng.
Anh nhìn Giang Ngôn Triệt, nói một cách thâm sâu: “Chỉ là một đứa mọt sách mà thôi.”
…
Sau hai năm, Thích Hòa Âm cuối cùng đã trở về nhà.
Khi xe chạy vào sân, nhìn qua cửa sổ xe, cô đã nhìn thấy cha mẹ mình đang đứng đợi trước cửa biệt thự từ đằng xa.
Nhìn vẻ mặt lo lắng lại mong đợi của họ, trong lòng Thích Hòa Âm dâng lên từng đợt ấm áp, lúc này mới có cảm giác cuối cùng mình đã thực sự về nước rồi.
Sau khi xuống xe, cô điều khiển xe lăn chạy thật nhanh, chạy thẳng một mạch đến trước mặt cha mẹ, sau đó chống tay lên tay vịn xe lăn từ từ đứng dậy, ôm chầm lấy hai người.
“Cha, mẹ.” Thích Hòa Âm vùi vào lòng cha mẹ, nói với giọng buồn bã: “Con về rồi.”
Nhìn thấy con gái trước mặt đã có thể đứng dậy, cha mẹ Thích xúc động nhìn nhau, thoáng qua niềm vui sướng ngắn ngủi, rồi không hẹn mà cùng đỏ hoe mắt.
Đúng là kỳ tích… Cho đến bây giờ, họ vẫn còn nhớ rõ hình ảnh con gái họ hai năm trước, gầy gò xanh xao, sức cùng lực kiệt.