Editor: L’espoir
*
Đang lướt, anh đột nhiên cười phá lên, có chút hả hê nói: “Bảo sao anh Ninh Dã mãi vẫn chưa đến, hóa ra là bị phóng viên chặn ở sân bay!”
“Chẹp, không hổ là người có lượng fan trên CONT còn đông hơn cả sao hạng B… Tính tình cũng tốt đấy, nếu là tôi bị một đám dân đen khó ưa vây quanh, sớm đã để bảo vệ tống hết cả lũ đến sở công an rồi!”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Chàng trai ôm máy truyền xem trò cười chưa được bao lâu thì cửa phòng bao đã bị đẩy ra, Cơ Ninh Dã sải bước vào.
Người đàn ông có vẻ ngoài hào nhoáng và nổi bật kiêu ngạo nhìn quanh một vòng, hơi nhướng mày: “Hôm nay sao chỉ có mấy người các cậu vậy?”
“Anh Trạch ra nước ngoài với cha anh ấy rồi, phải đi hai tháng lận. Còn Tri Mặc thì không muốn đến.” Chàng trai tóc hồng cười hì hì nói: “Hai tháng nghỉ phép ở nước ngoài thế nào rồi, cậu Cơ của chúng ta ơi? Verona có vui không mà đến gần hết hè mới chịu về, thấy anh mê đến mức quên cả đường về rồi.”
“Cũng được.” Cơ Ninh Dã nhẹ cong môi.
Anh dừng lại một lát: “Thương Văn Trạch phải ra nước ngoài hai tháng à? sao cậu ta sao không nói gì với tôi hết vậy?”
Nói xong, anh cúi đầu lấy máy truyền ra từ trong túi, chuẩn bị gửi một tin nhắn đi hỏi thăm.
Chỉ là vừa mở hộp thoại ra, ngón tay của Cơ Ninh Dã đã khẽ dừng lại trên màn hình.
Anh xì một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ, nhìn chàng trai tóc hồng với vẻ mặt khó tả: “Giang Ngôn Triệt, cậu ta đổi hình đại diện ngớ ngẩn này hồi nào vậy?!”
Giang Ngôn Triệt tiến lại gần, phát hiện Cơ Ninh Dã đang chỉ vào hình đại diện cú tuyết con đáng yêu của Thương Văn Trạch.
“Đổi lâu rồi mà, hai người đã bao lâu không nói chuyện với nhau vậy.” Anh nói: “Hơn nữa ngớ ngẩn chỗ nào đâu, nhìn đáng yêu lắm mà.”
Cơ Ninh Dã: “…”
Khóe miệng Cơ Ninh Dã hơi co giật.
Giang Ngôn Triệt lắc lắc máy liên lạc trong tay, trong đó là video phỏng vấn mà anh mới vừa xem say sưa: “Đừng chỉ nói anh Trạch nữa, nói về anh đi. Anh đúng là không nể nang gì cả, chậc chậc, câu nói “tự lượng sức mình” này, sau này cô Tạ làm sao tồn tại được trong giới này đây!”
Cơ Ninh Dã lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Tự cô ta chọn. Nếu là Chúc Huyên, có lẽ sẽ giữ thể diện cho cô ta, nhưng tôi thì không.”
“Chưa chắc đâu.” Giang Ngôn Triệt bĩu môi: “Với trình độ của Chủ tịch chúng ta, nói không chừng cô ta còn chết thảm hơn nữa ấy chứ…”
Nghe thấy tên mình, Chúc Huyên ngẩng đầu liếc nhìn hai người, thản nhiên hỏi: “Nhóc Triệt, cậu lại nói xấu tôi nữa à?”
Giang Ngôn Triệt: “He he.”
Anh cười khẩy hai tiếng, rồi quay đầu nói chuyện với Cơ Ninh Dã, lúc này giống như muốn chia sẻ một tin tức quan trọng nào đó với anh ta, giọng điệu bí hiểm.
“Anh Ninh Dã, anh có biết cô thanh mai của anh Trạch không, là cái người của nhà họ Thích, cái người đã khiến anh Trạch phát điên vào hai năm trước đó…”
“Thích Hòa Âm?” Cơ Ninh Dã nhướng mày.
“Đúng đúng đúng!” Giang Ngôn Triệt phấn khích gật đầu: “Anh còn biết tên cô ấy luôn!”
Sắc mặt Cơ Ninh Dã hơi động, không để ý mà nói: “Trước đây có tình cờ nghe thấy, nên nhớ.”
Dừng một chút, anh lại hỏi: “Cô ta làm sao?”
“Cô ta về nước rồi! Đúng ngay hôm nay luôn. Hơn nữa hai tuần nữa cô ta sẽ đến Faroe, học chung với chúng ta…” Giang Ngôn Triệt không nhịn được cảm thán: “Trời ạ, cuối cùng em cũng có thể gặp cô ta rồi, em rất tò mò cô ta trông như thế nào.”
“Nếu em nhớ không lầm thì nhà họ Thích đó đã sa sút nhiều năm, sắp bị đá ra khỏi hàng ngũ quý tộc rồi mà đúng không? Tiểu thư của gia tộc hạng ba mà lại thân thiết từ nhỏ với con trai công tước - cái khoảng cách như vực thẳm thế này thì làm sao mà thành thanh mai trúc mã được vậy?”
Nói xong, mặc kệ vẻ mặt sửng sốt của Cơ Ninh Dã, anh vẫn cà khịa: “Em thấy, nhà họ Thích đó còn không bằng gia tộc của cô Tạ mà anh vừa châm chọc hôm nay nữa.”