Ta Dựa Vào Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 3: Không cần tranh đấu! Mặc kệ tất thảy đi! Nàng muốn xuống núi

Trước Sau

break

Diệp Kiều che lại vết thương hỏi: "Vì thế mà các ngươi có thể cướp của ta?"

 

"Nói vậy thì Nguyệt Thanh Tông có được địa vị hôm nay, là dựa vào cướp bóc làm giàu đúng không?"

 

Địch Trầm bị nàng hỏi cho kinh ngạc đến ngây người: "Sao ngươi lại có thể vô cớ gây sự như vậy?"

 

"A, đúng, đúng, đúng." Diệp Kiều gật đầu một cách chiếu lệ: "Ta vô tình vô nghĩa, ta vô cớ gây sự."

 

"Mau đi tìm tiểu sư muội của ngươi đi."

 

Vốn dĩ nàng còn ôm vài phần chờ mong với Tu chân giới, sau khi biết được mình chính là nữ phụ pháo hôi xúi quẩy bị một kiếm xuyên tim kia, Diệp Kiều chỉ muốn được sống tốt mà thôi. Không cần tranh đấu! Mặc kệ tất thảy đi! Nàng muốn xuống núi.

 

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Kiều quả quyết quay lưng rời đi, không thèm để ý tới hai kẻ não tàn phía sau, nàng chạy nhanh đến cổng tông môn, thẳng đến Tư Mệnh Đường.

 

Đại khái là tác giả vì muốn xây dựng địa vị chói lòa của nữ chính, dẫn tới những đệ tử khác của Vân Ngân đều chẳng khác nào cọng cỏ đuôi chó, không được yêu cũng chẳng được thương. Mà Diệp Kiều chính là người có kết cục thê thảm nhất trong số đó. Thứ duy nhất tới tay từ khi bái sư chính là một quyển tâm pháp. Linh thạch cũng ít ỏi không có mấy viên.

 

Nguyệt Thanh Tông có mấy trăm đệ tử nội môn, người nào cũng mạnh mẽ hơn nàng, thu nhận Diệp Kiều cũng chỉ góp cho đủ số mà thôi. Nàng cũng không phải là đệ tử thân truyền, vì thế muốn rời khỏi tông môn rất dễ dàng. Trả lại những tài nguyên nhận được từ Nguyệt Thanh Tông mấy năm nay, báo một tiếng với trưởng lão Tư Mệnh Đường, nhận được cái gật đầu của đối phương liền có thể rời đi.

 

Diệp Kiều nghèo toàn thân trên dưới không có thứ gì, sau khi trả lại khí linh, linh thạch cũng phải trả lại tất cả.

 

Bản thân nguyên chủ bởi vì tư chất kém mà không được các trưởng lão để ý, đại trưởng lão Tư Mệnh Đường nghe thấy nàng muốn rời khỏi tông môn, phải liều mạng che giấu vẻ vui mừng, không ngờ Diệp Kiều lại là một kẻ ngu xuẩn như vậy. Đã với được vận cứt chó mà tiến nội môn thế mà còn muốn rời đi.

 

"Có cần ta thông tri một tiếng với tông chủ không?" Đại trưởng lão lộ ra vẻ ôn hòa hiếm có, giả mù sa mưa nói thêm hai câu chiếu lệ: "Sau khi rời đi thì định gia nhập tông môn nào? Có cần trưởng lão cho ngươi chút linh thạch không? Dù sao vào khách điếm ở trọ cũng phải cần tiền."

 

Còn tưởng Diệp Kiều sẽ khách sáo từ chối, kết quả nàng không hề do dự đáp: "Muốn."

 

Nàng thậm chí còn không biết xấu hổ vươn tay, vẻ mặt cảm động mà tâng bốc ông ta: "Thật không ngờ Nguyệt Thanh Tông còn có một người tốt như ngài."

 

Đại trưởng lão: "..."

 

Ông ta vốn chỉ muốn khách sáo hai câu, kết quả bị nàng mặt dày tâng bốc, không cho cũng phải cho. Đại trưởng lão biểu tình vặn vẹo mất một lát, nhìn Diệp Kiều không biết xấu hổ, lâm vào trầm tư. Trước kia đứa nhỏ này có không biết xấu hổ như vậy sao? Hẳn là không có đi. Ở trong ấn tượng của ông ta, ngày thường trong nội môn, Diệp Kiều vẫn luôn trầm mặc ít lời.

 

Diệp Kiều trông mong chờ ông ta tiếp tế cho mình, nguyên chủ là người thành thật cần cù chăm chỉ, nguyện ý vì tông môn mà đầu rơi máu chảy, nhưng Diệp Kiều lại không phải.

 

Sau khi xuống núi, không có linh thạch thì sẽ phải ăn ngủ đầu đường, đại trưởng lão đã há mồm, không thuận thế lao lên mới là kẻ ngốc.

 

Đại trưởng lão móc ra một cái túi nặng trĩu, có lẽ là cảm thấy về sau nàng đi rồi, nên cũng không bủn xỉn, nói: "Bên trong có một trăm linh thạch trung phẩm. Cầm lấy rồi đi thôi."

 

Hắn vẫy vẫy tay.

 

Hai mắt Diệp Kiều sáng lên, thật tình thật dạ nói: "Đa tạ đại trưởng lão."

 

Đại trưởng lão không kiên nhẫn phất phất tay ý bảo nàng nhanh lăn đi.

 

Từ Tư Mệnh Đường ra ngoài, Diệp Kiều thu linh thạch vào túi không gian, lại nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng mắng: "Phế vật."

 

Diệp Kiều quay đầu, nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

 

Nam đệ tử kia không ngờ bị nàng nghe được, đứng trong cổng khinh miệt nhìn Diệp Kiều. Một đệ tử thiên phú thường thường, ngay cả tư cách làm đệ tử ngoại môn của năm đại tông môn cũng không đủ, nếu không phải được tông chủ nhặt về, sao có thể làm nội môn. Sau khi nghe nói Diệp Kiều bị tông chủ phạt, không ít người vui sướnɠ.

Khi người gặp họa. Hắn chính là một trong số đó.

 

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc