Đối mặt với câu hỏi của Diệp Kiều, sắc mặt nam đệ tử trắng bệch, ấp úng nửa ngày, thiếu chút nữa đã bị dọa ngất xỉu: "Ta.."
"Phế vật sao?"
Diệp Kiều lặp lại một lần, nhìn hắn bị dọa đến chấn kinh thất sắc, thành khẩn mà cảm thán nói: "Ngươi nhìn người thật chuẩn a."
"Nếu không thì vị trí nội môn đệ tử này cho ngươi nhé."
Nguyên chủ mệt chết mệt sống làm trâu làm ngựa cho tông môn, có tài nguyên gì cũng đều là người đều tiên xông lên giành lấy, sau đó phân cho sư huynh đệ ngoại môn, cuối cùng nhận lại cái gì? Cuối cùng bị sư phụ đào mất linh căn, một kiếm xuyên tim sao?
Nam đệ tử sửng sốt.
"Ngươi nói đúng, ta là phế vật." Diệp Kiều ném lệnh bài đeo trên eo cho nam đệ tử kia, vẫy vẫy tay nói: "Chức đệ tử nội môn này ta không trèo cao nổi, cáo từ!"
Nam đệ tử hoàn toàn ngây ra như phỗng. Hắn nhìn Diệp Kiều tiêu sái ném lệnh bài đệ tử nội môn vào trong lòng mình, sau đó quay đầu ưỡn ngực xuống núi.
Thành Vân Trung nằm giữa năm đại tông môn, nơi này không thua gì hoàng thành cổ đại, tùy tiện gặp một người cũng có khả năng đều là đệ tử đại tông môn, hơn nữa hàng hóa cũng đắt đến quá đáng.
"Ông chủ, bao bao nhiêu tiền một cái bánh bao?" Nàng nuốt nuốt nước miếng, sau khi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, không thể kìm chế mà hỏi giá, sau khi Trúc Cơ mới có thể tích cốc, nguyên thân mới là Luyện Khí tầng thứ 3, cách tích cốc còn rất xa.
"Ba khối linh thạch trung phẩm."
Diệp Kiều nhanh chóng bình tĩnh đáp: "Quấy rầy rồi."
Trong túi không gian của nàng chỉ có tổng cộng một trăm khối linh thạch trung phẩm, không chỉ phải ăn cơm mà còn phải thuê khách điếm, ở Vân Trung Thành hàng hóa đắt đỏ này, chỉ sợ không quá ba ngày nàng đã thành vô sản rồi.
Diệp Kiều cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ bị hành thảm như vậy còn không chịu xuống núi. Sau khi xuống núi, cuộc sống thật sự quá khó khăn a.
Chức nghiệp dễ kiếm tiền nhất Tu chân giới chính là phù tu cùng đan tu, Nguyệt Thanh Tông có thể bước lên vị trí một trong năm đại tông môn, trừ bỏ có nhiều phù tu, thì làm người đỏ mắt chính là phần tài lực hùng hậu của họ.
Diệp Kiều tùy tay kéo bừa một vị tán tu lại, dò hỏi chỗ có thể mua bút lông sói cùng giấy bùa.
"Cửa hàng có đấy." Đối phương rất nhiệt tình: "Ngươi là phù tu sao?"
Ở Tu chân giới, địa vị của phù tu cùng đan tu rất cao, Diệp Kiều lắc lắc đầu, đáp: "Không phải."
Nguyên chủ là kiếm tu, Diệp Kiều cũng chưa từng vẽ phù bao giờ, nhưng chỉ ngồi ăn mà không làm không phải là cách sống của nàng, phải thử một chút mới được.
Ở thời hiện đại nàng là một người làm công ăn lương, không chỉ thiết kế còn kiêm luôn làm mô hình, tới Tu chân giới cũng không thể nào tránh khỏi vận mệnh làm công này.
Cũng nhờ có công việc cũ ban tặng, Diệp Kiều luyện được một thân bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, thân thể này tựa hồ cũng kế thừa điểm này, đơn giản nhắm mắt hồi tưởng một chút, liền có thể nhớ được rõ ràng rành mạch cách vẽ bùa chú của Nguyệt Thanh Tông.
Bởi vì là lần đầu tiên học vẽ bùa, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác, dựa theo hướng dẫn trong sách, nín thở ngưng thần, thử đem linh lực nhập vào bút lông sói. Khi ngòi bút vừa chạm lên mặt giấy, thần thức liền truyền đến cảm giác hơi đau đớn, Diệp Kiều định thần, mơ hồ hiểu đây là bước đầu tiên khi vẽ bùa.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, Diệp Kiều hồi tưởng lại bộ dáng của nhóm phù tu lúc vẽ bùa khi trước, không hề do dự, phù văn phức tạp lập tức hiển hiện sôi nổi trên giấy, theo hình dáng hoàn thành, động tác trong tay nàng càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi nét bút cuối cùng rơi xuống. Dọc tấm giấy linh phù nổi đầy hoa văn lấp lánh kim quang. Diệp Kiều nhìn chằm chằm tấm phù không chớp mắt. Chỉ cần không rách chính là thành công. Vẽ bùa đều dễ dàng như vậy sao?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, giây tiếp theo nàng liền cảm thấy từ trong mũi có thứ gì đó chảy xuống. Nàng đưa tay lên sờ thử, phát hiện đó là máu.
Diệp Kiều: "..."
Quả nhiên vẽ bùa không phải là việc người bình thường có thể làm.