Chuyện ồn ào đến mức khiến Lão phu nhân cũng phải cho người đến hỏi han. Nhưng cuối cùng lại bị Lâm tam gia gạt đi, không để bà cụ biết hết đầu đuôi.
Lâm Thính thì ngược lại, trong bụng cười không ngừng. Kế này xem ra thành công ngoài mong đợi. Giả vờ ngất xỉu, suýt nữa nàng không nhịn nổi mà cong khóe miệng lên. Đợi mọi người rút hết, nàng mới dám cười thầm một trận ra trò.
Phải nói rằng, thời điểm nàng ngất giả lần này thật sự chuẩn xác vô cùng. Hôm qua mà làm thì chưa chắc đã đạt hiệu quả. Khi ấy Lâm tam gia đang nổi giận đùng đùng, nàng mà giả ngất thì chỉ tổ chọc tức ông hơn. Còn bây giờ… thời cơ vừa khéo.
Hiện tại nàng đã “quỳ” suốt một đêm, cơn giận của Lâm tam gia cũng gần như tiêu tan.
Nhưng Lâm Thính chẳng vui vẻ được bao lâu.
Một âm thanh nhắc nhở lạnh lùng vang lên trong đầu nàng — “Nhiệm vụ thất bại.”
Điều đó đồng nghĩa với việc nàng không hề ảo giác: hệ thống kia… thực sự tồn tại.
Thật sự phải đối mặt thổ lộ với hắn sao?
Nếu phải đứng trước mặt Đoạn Linh để thổ lộ… vậy sau này nàng còn đường nào để rút lui trong êm đẹp?
Nhưng đem chuyện thoát thân trong êm đẹp ra so với bị hệ thống mạt sát thì cái sau vẫn nghiêm trọng hơn nhiều. Dù gì thì với cái trước, nàng còn có thể nghĩ cách ứng phó, còn bị hệ thống xử lý… là thật sự không còn đường lui.
Lâm Thính ngồi cân nhắc giữa được và mất.
Trong khi đình viện vọng ra tiếng cười rộn rã, thì trên đầu nàng như mây đen kéo đến, gương mặt đầy vẻ oán khí. Nàng lồm cồm bò dậy khỏi giường. Đào Chu vừa thấy liền ngẩn người — chẳng phải vừa nãy còn vui vẻ lắm sao? Sao bây giờ lại mặt mày u ám thế kia?
Hễ tâm trạng không tốt, Lâm Thính lại thích đóng cửa một mình, ngồi sờ đống vàng bạc mà mình cực khổ tích góp được.
Đào Chu đã quen với chuyện này, còn ân cần mang đống vàng lại cho nàng xoa bóp xả stress:
– Thất cô nương còn vì chuyện gì mà phiền lòng vậy? Vụ náo loạn hôm qua khiến tam gia chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không dám gây chuyện với ngài nữa đâu.
Lâm Thính vẫn còn đang suy nghĩ đối sách, tay vừa sờ vàng đã rụt lại, không đáp thẳng câu hỏi của Đào Chu, chỉ nói:
– Ta muốn lén ra khỏi phủ.
Nghe nàng nói muốn ra ngoài, Đào Chu sững người:
– Ngài muốn ra phủ?
– Ừ. – Nàng cúi người đi giày, hành động dứt khoát.
Đào Chu lo lắng khuyên nhủ:
– Giờ ngài đang cáo bệnh nghỉ ngơi, nếu bị tam gia phát hiện ra ngoài, chắc chắn lại bị mắng cho một trận. Chuyện gì không gấp thì để vài ngày nữa làm cũng được mà?
Lâm Thính mở tủ chọn một bộ xiêm y, đứng trước gương hóa trang ngụy trang một chút. Vừa tô điểm vừa đáp bằng một lý lẽ rất "Lâm Thính":
– Chỉ cần không để hắn phát hiện là được, sẽ không sao.
Biết mình chẳng thể lay chuyển được nàng, Đào Chu chỉ còn biết thở dài bất lực, rồi lẳng lặng lui xuống giúp nàng che chắn.
Nàng vẫn không quên dặn với vẻ cẩn thận:
– Thất cô nương, ngài nhất định phải quay về trước khi trời tối. Nghe nói mấy ngày nay trong thành có loạn đảng trà trộn, quan phủ đã cấm đi lại ban đêm, nếu bị bắt thì không phải chuyện đùa đâu.
Cũng đúng. Việc làm ăn của nàng bắt đầu từ khoảng một năm trước. Kể từ đó, Lâm Thính thường xuyên ra khỏi phủ, lý do thì lúc nào cũng là: đích thân xử lý việc ở thương trường. Còn Đào Chu… chỉ cần yên tâm ở lại trong phủ, đừng nghĩ nhiều là được.