Một làn hương nhè nhẹ phảng phất, giấy thư chỉ viết vỏn vẹn một câu:
Ta thích ngươi.
Nội dung thư ngắn gọn mà rõ ràng, nhìn một lần là hiểu ngay, hiển nhiên chẳng phải thư tố giác. Đoạn Linh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, hỏi:
– Nhận được thư này khi nào?
Tên lính nghĩ đây là chứng vật liên quan đến vụ án nên vội vàng đáp:
– Ti chức vừa nhận thư xong đã lập tức mang đến cho đại nhân. Kẻ ăn mày giao thư hiện vẫn còn bị giữ ở ngoài cửa, có thể đưa vào thẩm vấn bất cứ lúc nào.
Cẩm Y Vệ vốn quen thói làm việc cẩn trọng, sao có thể dễ dàng buông tha một người liên quan?
Tia sáng đầu ngày vừa rọi qua mái hiên, chiếu lên hoa văn phi ngư trên y phục Đoạn Linh, khiến hình thêu sống động như thật, nhìn kỹ còn thấy như có chút linh khí quỷ dị.
Hắn gấp lá thư lại, hương thơm từ giấy thấm vào đầu ngón tay, lan lên làn da.
Giọng hắn trầm thấp vang lên:
– Không cần.
Nghĩ đến việc tên khất cái kia cũng chẳng có gan dám lừa gạt Cẩm Y Vệ, hẳn là thực sự không biết người nhờ truyền tin là ai, có thể thả đi được rồi.
Đề kỵ gật đầu:
– Vâng.
Đoạn Linh đưa lá thư lên trước mặt hắn, giọng nhẹ nhàng mà sâu xa:
– Ngươi có nhận ra gì không?
Dù không hiểu mấy chuyện như "giấy có mùi hương" thì có gì đặc biệt, nhưng đề kỵ vẫn không dám qua loa trước mặt Đoạn Linh, nghiêm túc cúi đầu ngửi ngửi. Quả nhiên có một mùi thơm thanh nhã, rất sạch sẽ:
– Giấy viết thư có mùi hương.
Đuôi mắt dài của Đoạn Linh khẽ cụp xuống, thong thả nói:
– Đúng. Giấy có hương, hơn nữa còn là loại hương cao cấp. Người thường khó mà mua nổi. Ngươi đến hiệu hương phấn tra xem, đây là loại mùi gì.
Lâm Thính hắt hơi một cái — tối hôm qua ngủ trong từ đường, chẳng lẽ bị cảm lạnh rồi?
Lâm tam gia vừa từ nha môn về, nhân lúc canh năm, cố ý ghé qua xem thử nàng đã chịu khuất phục hay chưa. Vừa thấy nàng vẫn còn quỳ gối trước bài vị, lửa giận bốc lên tận óc. Đang định mở miệng mắng, thì bất ngờ thấy nàng nghiêng người... ngã xuống.
Đào Chu lập tức đẩy văng Lâm tam gia, nhào tới bên người Lâm Thính, hoảng hốt kêu lên:
– Mau tới người! Mau tới người đi! Thất cô nương ngất rồi!
Đáng thương Lâm tam gia bị một nha hoàn đâm suýt ngã, vừa định quát lên lại không sao mở miệng nổi.
Dù tức giận đến đâu, Lâm Thính vẫn là con gái ruột của ông ta. Cho dù ông ta có bất mãn vì nàng ra ngoài buôn bán, làm trái nề nếp gia phong nhà họ Lâm, cũng không thể trơ mắt nhìn con gái mình ngất xỉu mà không lo.
Nhân lúc ông ta không để ý, Lâm Thính khẽ hé một mắt, kín đáo liếc sang ra hiệu với Đào Chu. Đào Chu hiểu ngay, phối hợp vô cùng ăn ý, còn vờ khóc lóc, rơi mấy giọt nước mắt thật, gào lên như thể thất cô nương mệnh khổ lắm vậy.
Đám tôi tớ cũng ùa vào, vội vã khiêng Lâm Thính về viện.
Mẫu thân nàng – Lý thị – tới chậm một bước, vừa đến đã nhập cuộc. Vừa khóc vừa quở trách, trong lời nói không quên mượn cớ châm biếm Lâm tam gia sủng thiếp diệt thê, thiên vị con của thiếp mà hà khắc với đứa con gái trưởng do chính thất sinh ra.
Lâm tam gia không đỡ nổi cơn tam bành của Lý thị, bị bà cào mấy vết rõ ràng trên mặt. Ông nghiến răng quát khẽ:
– Bà thôi ngay cho ta! Còn thể thống gì nữa?