Sửu Thiếp

Chương 24: Nụ hôn

Trước Sau

break

Đầu ngón tay nóng lên, Uyển Nương cũng cảm thấy tim mình nóng lên.

Nàng đỏ mặt, nhìn Thạch Thương Tiều ngậm đốt ngón tay vào miệng, hai má hơi hóp lại, mυ"ŧ lấy giọt máu đang rỉ ra.

Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ —— máu của nàng đang ở trong người hắn.

Cảm giác lúc này, còn thân mật hơn cả lúc hai người ân ái, khiến nàng xấu hổ, một luồng tê dại chạy dọc sống lưng, nhưng không phải ở bụng dưới, mà là ở tim, khiến nàng mềm nhũn, ánh mắt long lanh như nước.

mυ"ŧ vài cái, Thạch Thương Tiều quan sát vết thương, nhẹ nhàng ấn hai bên —— máu đã ngừng chảy.

Hắn liếʍ sạch vết máu, buông tay nàng ra, ngẩng đầu lên.

Uyển Nương vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xuống: “Đa tạ gia.” Giọng nói nhỏ nhẹ e lệ.

“Tối nay biểu ca đến, có chút công việc cần bàn bạc, nên ta không cho nàng đến.” Thạch Thương Tiều giải thích qua loa.

Chẳng phải vì sợ khuôn mặt xấu xí của nàng làm mất mặt hắn sao?

Uyển Nương không dám hỏi.

Nhưng dù lý do của hắn là để an ủi nàng, hay là thật lòng, ít nhất cũng là vì muốn nàng vui.

Nàng rất cảm kích, vì hắn đã quan tâm đến cảm xúc của nàng.

“Tiện thiếp hiểu.” Nàng cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của Thạch Thương Tiều, hai tay nhỏ bé cẩn thận nắm lấy. “Gia muốn nghỉ ngơi rồi sao?”

Mỗi lần hắn đến, đều là để ân ái, xong việc liền đi, chưa từng có ngoại lệ.

Thạch Thương Tiều nhìn thiếp thất ngoan ngoãn trước mặt.

Trước mặt hắn, nếu nàng không đeo khăn che mặt, đầu luôn cúi gằm xuống, không dám để hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy sẹo của nàng.

Nàng rất ngoan, Thạch Thương Tiều chính là vì nàng ngoan mới nạp nàng.

Đã hai mươi tư tuổi, nhan sắc tầm thường, xuất thân hèn mọn, chắc chắn sẽ không gây sóng gió gì trong phủ.

Hắn rất ghét những nữ nhân thủ đoạn, mưu mô xảo quyệt, năm xưa ở hậu viện Thạch gia đã chứng kiến quá nhiều, nên hắn không còn hứng thú với chuyện cưới vợ nạp thiếp, nếu không phải cần người nối dõi, hắn đã phế bỏ hậu viện rồi.

Nhưng hắn cũng không định đối xử tốt với Uyển Nương, người ta được chiều chuộng sẽ sinh hư, khó đảm bảo Uyển Nương sẽ không như vậy.

Hắn rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé của nàng, đi về phía phòng ngủ.

Uyển Nương vội vàng cầm đèn lồng lên, xách váy đuổi theo, soi đường cho Thạch Thương Tiều.

Đặt đèn lên bàn trà, rồi cởi giày và vớ cho Thạch Thương Tiều đang ngồi trên giường.

Thạch Thương Tiều co chân lên giường, Uyển Nương nhanh chóng cởi bỏ quần áo, trần truồng leo lên giường, buông màn xuống rồi nằm xuống.

Thuần thục như một cỗ máy.

Bên trong màn, nhờ ánh đèn bên ngoài nên không đến nỗi tối mịt, mờ ảo, mông lung.

“Dậy.” Thạch Thương Tiều thấp giọng ra lệnh.

Uyển Nương vội vàng ngồi dậy, quay lưng về phía hắn, quỳ trên giường, mông vểnh cao, cửa huyệt đối diện với mặt hắn.

Qua vài lần ân ái, Uyển Nương đã nắm rõ thói quen của hắn, nhưng nàng không ngờ Thạch Thương Tiều lại không hài lòng với hành động máy móc của nàng.

“Ta bảo nàng dậy, không bảo nàng quỳ.”

Uyển Nương giật mình, đổi tư thế quỳ đối diện với hắn, hai tay đặt trên đùi, vẻ mặt hoang mang không hiểu mình đã làm sai chỗ nào.

Không biết tại sao, Thạch Thương Tiều bỗng thấy buồn cười.

Một mệnh lệnh một hành động, ngốc nghếch.

Hắn đưa tay đặt lên đầu nàng, vuốt ve xuống gò má, cằm.

Đầu ngón tay chạm vào môi dưới hơi hé mở của nàng.

Từ khi thành thân đến nay, hắn chưa từng hôn nàng.

Uyển Nương nghĩ hắn chê nàng xấu, nên dù có lúc trên giường nàng muốn hôn hắn, cũng cố kìm nén lại, vì vậy khi hắn nghiêng người về phía trước, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt nàng, môi mỏng áp lên môi nàng, nàng kinh ngạc mở to mắt.

Hắn đang hôn nàng sao?

Để chắc chắn không phải do ánh sáng mờ ảo gây ra ảo giác, nàng khẽ mấp máy môi, quả thật có thứ gì đó đang áp lên môi nàng.

Bàn tay to đặt lên lưng nàng, đẩy nàng về phía trước, Uyển Nương ngã vào lòng Thạch Thương Tiều, hai tay theo bản năng ôm lấy hắn để giữ thăng bằng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc