Trán tựa vào vai hắn, chóp mũi thoang thoảng mùi rượu, làn da trần trụi toả ra hơi ấm.
Nhìn làn da rám nắng của hắn, không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng hôn lên vùng da mịn màng dưới tai hắn.
Môi mềm mại, chạm nhẹ, Thạch Thương Tiều hơi sững sờ.
Vùng da gần như chưa từng được ai chạm vào này, dưới nụ hôn của nàng, dâng lên một cảm giác chưa từng có, dịu dàng, ấm áp.
Nhận ra mình quá đường đột, Uyển Nương vội vàng muốn đứng dậy, nhưng bàn tay đặt trên lưng nàng giữ nàng lại.
“Tiếp tục.” Hắn thấp giọng nói.
Nỗi lo lắng trong lòng nàng tan biến, thậm chí còn cảm thấy được khích lệ.
Bàn tay nhỏ bé vuốt ve gò má bên kia của hắn, áp sát vào, khẽ mở môi, hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, lướt qua dái tai mẫn cảm, hắn nhắm mắt lại, như đang đắm chìm.
Nhẹ nhàng như cánh bướm, nàng hôn dọc theo đường cong hàm dưới, dừng lại ở khoé môi, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Hắn ngẩng cằm lên, Uyển Nương hôn xuống cổ hắn.
Đến chỗ yết hầu nổi lên, nàng đưa lưỡi liếʍ láp, Thạch Thương Tiều bất giác rùng mình, cơ thể khẽ run lên.
Thấy hắn run lên, Uyển Nương lập tức dừng lại.
Thạch Thương Tiều biết nàng cẩn thận, nhút nhát, chỉ cần hắn động một ngón tay cũng khiến nàng sợ hãi.
“Tiếp tục.” Hắn nói: “Ta chưa bảo dừng thì đừng dừng.” Rồi hắn khích lệ: “Làm tốt lắm.”
Uyển Nương nghe vậy mừng rỡ, dù ánh sáng mờ ảo cũng có thể thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nàng, ánh mắt long lanh nước mắt, đó là nước mắt của niềm vui.
Chỉ là một câu nói đơn giản, cần phải phản ứng lớn vậy sao?
Thạch Thương Tiều mỉm cười.
“Chưa từng được khen sao?”
Nụ cười trên mặt nàng chợt tắt, xấu hổ cúi đầu.
“Tiện thiếp vụng về, luôn làm không tốt.”
Từ nhỏ đến lớn, nàng bị mắng nhiếc không ít, dù có cố gắng chăm chỉ cũng không thay đổi được sự vụng về trời sinh.
Nàng rất ngưỡng mộ những người thông minh, chỉ cần được khen một chút cũng thấy mãn nguyện, nhưng đó chỉ là mơ ước.
Ánh mắt Thạch Thương Tiều hơi nheo lại, nhìn thiếu nữ tự ti trước mặt, biết rõ không nên nói, nói ra sẽ khiến nàng càng thêm ảo tưởng, nhưng hắn vẫn không nhịn được mở miệng.
“Nàng không vụng về, nàng chỉ thiếu tự tin.”