Bà cả nói: "A Xương hơi nhanh mồm, nhưng A Nghiêu con cũng không nên lấy ly đập nó.”
Bà hai lập tức nói: "A Nghiêu, mau xin lỗi em trai.”
Hoắc Nghiêu nhìn Hoắc Xương đối diện, nói: "Hoắc Xương, muốn tôi xin lỗi cậu không?”
Trong thần sắc bướng bỉnh của anh ta lại mang theo vẻ điên cuồng, Hoắc Xương đột nhiên nhớ tới chuyện Hoắc Nghiêu dùng súng máy thiếu chút nữa bắn vỡ đầu cậu ta. Cậu ta nào dám, run lẩy bẩy lắc đầu.
“Vậy tôi đi đây. Bữa cơm này rất vui vẻ, lần sau gặp lại.”
Hoắc Nghiêu đứng dậy, tay đỡ bả vai Nhị phu nhân, "Mẹ, con đi đây.”
Anh ta nói xong thì đi thẳng ra khỏi đại sảnh, cũng không quan tâm những người khác có sắc mặt thế nào.
Sau khi Hoắc Nghiêu lên xe, nhị phu nhân đuổi theo.
“A Nghiêu, việc này con quá đáng rồi, ngay trước mặt mọi người lại đối xử với Hoắc Xương như vậy.”
Hoắc Nghiêu hạ cửa sổ xe xuống, có chút nhìn không thấu người phụ nữ này: "Mẹ, cậu ta nói mẹ như vậy trước mặt mọi người mẹ không tức giận?"
Trên mặt bà hai có một tia rạn nứt, nói: "Trẻ con nói đùa với nhau thôi.”
Hoắc Nghiêu cười ngược lại, bà nén giận cả đời, lấy lòng trên lấy lòng dưới, cũng không biết là vì cái gì.
Bình thường lúc anh ta không về nhà, có thể tưởng tượng được mấy người phụ nữ kia nói móc bà như thế nào.
“Con mua cho mẹ một căn biệt thự ở Thanh Vân Châu, mẹ dọn qua đó ở đi." Hoắc Nghiêu nghiêm mặt nói, "Lúc có việc thì quay lại.”
Bà hai lắc đầu: "Mẹ vẫn nên ở đây, ở nhà rất tốt.”
Hoắc Nghiêu châm biếm: “Chỗ nào tốt? Chỉ chờ làm trò cười trong cuộc trò chuyện trà dư tửu hậu của bọn họ.”
Bà hai ấp úng môi, Hoắc Nghiêu cũng lười nói với bà: "Tùy mẹ.”
Anh ta lái xe dọc theo đường vừa tới.
Dọc theo đường đi bóng cây lắc lư, ánh mặt trời ảm đạm di chuyển trong xe.
Hoắc Nghiêu châm điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, khói bốc lên bao phủ ngũ quan anh ta.
Biểu cảm trên mặt hắn lại có chút âm trầm bất định.
Từ nhỏ anh ta đã bị Hoắc Khải Sơn đưa ra nước ngoài, không thân mật với mẹ, nhưng chuyện mẹ ruột là kỹ nữ vẫn luôn là một cái gai trong lòng anh ta.
Hết lần này tới lần khác lại có người tìm đường chết nhắc tới bên tai anh ta.
Hoắc Xương...
Trong mắt anh ta toát ra một tia hung ác, lại thoáng qua rồi biến mất.
Lúc này, điện thoại di động đặt ở đài điều khiển trung tâm sáng lên, Hoắc Nghiêu lúc đầu không muốn quan tâm, nhưng liên tiếp có mấy tin nhắn nhảy ra.
Anh ta cầm lên nhìn, là lời mời dùng cơm tối Liên Chức gửi tới.
Chỉ qua vài cái nhãn dán cũng có thể biết được cô đang mừng rỡ như thế nào.
Hoắc Nghiêu lười gõ chữ, trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Đầu kia cách vài giây mới bắt máy, âm thanh giống như tiếng muỗi kêu.
“Hoắc Nghiêu.”
Hoắc Nghiêu trêu chọc: "Chưa ăn cơm? Thều thào như ma vậy.”
“Không, đang đi làm, em len lén chạy đến phòng vệ sinh." Liên Chức ngượng ngùng sờ sờ mũi, lại nói, "Em thật sự trúng tuyển, vì cảm ơn em sẽ mời anh ăn cơm được không.”
Hoắc Nghiêu nở nụ cười: "Lại là loại cơm lần trước? Ăn xong tôi phải khiêng em về?”
"Không không không..." Cô lập tức giải thích, "Chỉ là một quán ăn Ý, ở tòa nhà Chung Khê, nghe nói rất nổi tiếng, lát nữa anh có thời gian không?"
Hoắc Nghiêu nói: "Được.”
Liên Chức sợ mấy người gặp nhau ở dưới lầu công ty, không có cách nào diễn tốt, vì thế hẹn gặp Hoắc Nghiêu ở tòa nhà Chung Khê.
Lúc đến tòa nhà đã chạng vạng tối.
Nắng chiều ở giữa mấy tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau như lửa thiêu đốt, ánh đèn màu vàng sậm. Đầu thu tối càng sớm, cây cối xanh um xen lẫn sắc trời màu xanh biếc, đèn đường màu vàng sậm trải trên chiếc Revuelto màu cam của anh ta.
Liên Chức đứng từ xa nhìn thấy anh ta ngồi trong xe, cánh tay lười biếng vắt lên cửa sổ xe, ngón trỏ búng tàn thuốc.
Người phụ nữ có dáng người xinh đẹp dừng ở trước xe anh ta, dáng người yểu điệu thoáng cúi xuống, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, giống như đang bắt chuyện.