Hoắc Nghiêu miễn cưỡng liếc cô một cái, ánh mắt nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy Liên Chức đang đi tới.
Người đưa tới cửa anh ta rõ ràng không có hứng thú, nhưng người đàn ông này mặt mày trời sinh đưa tình, lại chỉ nở nụ cười như có như không.
Sau đó tay cầm điếu thuốc chỉ ra ngoài, người phụ nữ quay đầu lại thấy Liên Chức, giẫm giày cao gót không phục mà đi.
Liên Chức mắt điếc tai ngơ đối với tình trường phóng đãng của anh ta, đi tới trước mặt anh ta cười chào hỏi.
“Hoắc tiên sinh, có phải anh đợi lâu rồi không?”
Hoắc Nghiêu nói: "Không, tôi cũng mới đến.”
‘Vậy là tốt rồi." Liên Chức nhìn theo hướng cô gái rời đi, "Cô gái vừa rồi là…”
Hoắc Nghiêu như cười như không: "Chỉ hỏi đường thôi.”
Anh ta đẩy cửa xuống xe, ánh mắt vô tình lướt qua váy bó mông của cô, phía dưới đường cong yêu kiều tròn trịa là hai chân thon dài.
Anh ta khen: "Bộ quần áo này rất hợp với em.”
Trong mắt cô lập tức hiện lên một ngôi sao nhỏ: "Thật sao, đó là nhờ có đề xuất của anh, nếu không em nhất định không có cơ hội mặc vào, ngày hôm qua khi em biết mình được tuyển dụng quả thực vẫn không thể tin được.”
Hoắc Nghiêu cười cười không nói lời nào.
Anh ta giao chìa khóa xe giao cho em trai đỗ xe, cùng Liên Chức đi vào.
Trong lúc chờ thang máy, Liên Chức hỏi: "Anh thường xuyên tới đây sao?”
Hoắc Nghiêu như có như không "Ừm" một tiếng: "Có bạn quen mở nhà hàng Thái Lan ở đây, rảnh rỗi sẽ đến ngồi một chút.”
Liên Chức im lặng, những thương hiệu ẩm thực bên trong cao ốc Chung Khê đều là top thế giới, cũng chỉ có ở trong miệng Hoắc Nghiêu mới nghe giống như một nhà hàng nhỏ.
Cửa thang máy mở ra, Trầm Hi kéo cánh tay Tống Diệc Châu, cử chỉ thân mật.
Tống Diệc Châu mặc âu phục màu xanh đậm, khí chất hiên ngang, vẻ mặt hắn dịu đi rất nhiều so với lúc làm việc. Khe cửa chậm rãi mở ra, ánh mắt bình tĩnh trong trẻo của hắn lướt qua cửa thang máy, dừng trên người Liên Chức và Hoắc Nghiêu.
“Hai người cũng ở đây?" Hoắc Nghiêu nhíu mày.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Diệc Châu mỉm cười: "Trùng hợp.”
Vẻ mặt Trầm Hi không tốt lắm, lúc Hoắc Nghiêu và Liên Chức đi vào thang máy, sắc mặt cô ta cứng ngắc, thân thể cũng trốn sang bên cạnh, hận không thể xem nhẹ coi như Liên Chức không tồn tại.
Liên Chức cong môi chào Tống Diệc Châu: "Tống tổng.”
Tống Diệc Châu khẽ gật đầu..
Trầm Hi đang buồn bực vì cách xưng hô của cô, Tống Diệc Châu nói: "Chuyện câu lạc bộ tiến triển thế nào?”
Hoắc Nghiêu nghiêng đầu, cười liếc hắn: "Sao, Tống tổng có hứng thú đầu tư?”
Tống Diệc Châu cười ngược lại: "Đưa bản kế hoạch lên đây, tôi có thể xem xét. Nhưng gần đây có quá nhiều dự án, sợ là không sắp xếp được thời gian.”
Hoắc Nghiêu ha hả: "Tôi phải cảm ơn cậu.”
Tống Diệc Châu nói: "Nếu đã gặp rồi, ghép một cái bàn?”
Hai người kia còn chưa lên tiếng.
“Vẫn là không được." Hoắc Nghiêu còn chưa lên tiếng, Trầm Hi đã nắm chặt cánh tay Tống Diệc Châu, "Người ta nói không chừng chỉ muốn có thế giới hai người, đúng không Hoắc Nghiêu.”
Hoắc Nghiêu lạnh lùng nhìn cô ta diễn.
Hai tay cô ta vòng quanh cánh tay Tống Diệc Châu, như muốn tạo ra một bức bình phong phân biệt rõ ràng.
Hoắc Nghiêu đột nhiên trở nên ác ý, đầu lưỡi anh ta chạm vào hàm răng, trêu tức nói: "Vậy ghép bàn đi, dù sao cũng là người quen.”
Trầm Hi hung hăng trừng anh ta một cái.
Lại nghe anh ta nói, "Vừa vặn hôm nay Liên Chức trở thành thư ký của tổng giám đốc Tống, nên chúc mừng một chút.”
“Gì cơ?”
*
“Hoắc Nghiêu, anh đứng lại cho tôi!”
Hoắc Nghiêu dừng bước, quay đầu lại, ánh sáng xanh xẹt qua mặt mày lạnh lùng của anh ta.
Trong hành lang nhà vệ sinh, Trầm Hi bước vài bước đuổi theo. “Anh điên rồi Hoắc Nghiêu, lại để cô ta đi làm thư ký của Diệc Châu. Anh cố ý có phải hay không?”
Cuối hành lang, Trầm Hi cố ý đè thấp giọng nói, nhưng hơi thở vẫn hơi run rẩy.