Liên Chức không nhịn được suy nghĩ, nếu để Trầm Hi biết cô đã trở thành thư ký của Tống Diệc Châu, vẫn là do Hoắc Nghiêu giới thiệu.
Quan hệ tam giác tình yêu của mấy người này sợ là sẽ sụp đổ, ngư ông đắc lợi là cô sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nói làm là làm, Liên Chức lập tức gửi tin nhắn cho Hoắc Nghiêu.
[Anh Hoắc, em được nhận rồi.]
[Cảm ơn anh đã đề cử (cảm động), em sẽ làm việc thật tốt.]
[Thật sự không biết biểu đạt sự cảm kích của em như thế nào, nếu sau này anh cần hỗ trợ, em nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.]
[Thật ra hôm qua em nên gửi tin nhắn cho anh, kết quả bởi vì công việc đột xuất nên chậm trễ đến bây giờ.]
[Nếu anh có thời gian, em mời anh ăn tối được không?]
—
Buổi trưa Hoắc Nghiêu bớt chút thời gian trở về nhà chính.
Trang viên Hoắc gia tọa lạc ở số 1 đường Tân Nam, xây dựa vào núi, vòng quanh nước. Người thành phố Dung Thành đều biết đường Tân Nam là khu nhà giàu nổi tiếng, nhưng địa thế phức tạp, cả ngày khó gặp người.
Ferrari men theo cửa sắt trang viên vòng vào, hai bên đường rộng lớn, hoa hồng trồng dọc theo đường kéo dài không dứt.
Lúc Hoắc Nghiêu vào lầu chính đại sảnh đã ngồi kín người.
Hôm nay mười lăm, dựa theo quy củ của Hoắc gia, người của ba phòng đều phải về nhà chính ăn cơm. Bỏ qua chị cả đi công tác ở nước ngoài, bốn đứa con còn lại quả thật đều không từ chối được.
Trên sô pha có mấy người phụ nữ ung dung quý phái, Hoắc Nghiêu nói: "Bác gái, cô Ba... Mẹ.”
Hoắc nhị phu nhân đã lâu không gặp Hoắc Nghiêu, đang muốn chất vấn hai câu.
Nhưng lời nói đến bên miệng, bề trên còn chưa lên tiếng, bà lại nhịn xuống.
Bà cả cười nhạt nói: "Hôm nay cha các con có một cuộc họp, phải trì hoãn một hồi, nếu A Nghiêu đã trở lại, ăn cơm trước đi.”
Trên bàn cơm, bà cả hỏi.
“A Nghiêu, nghe nói gần đây con bận việc ở câu lạc bộ?”
Hoắc Nghiêu như có như không "Ừm" một tiếng.
Anh ta không có khẩu vị gì, đồ ăn cơ bản cũng không đụng đũa lập tức dựa vào ghế ngồi, bưng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Người một nhà, có gì cần giúp thì nói cho bác gái.”
Bà không làm anh ta ngột ngạt đã là tốt rồi, khóe miệng Hoắc Nghiêu cong lên: "Cảm ơn bác gái, tạm thời không cần.”
"Anh ta đương nhiên không cần, tiền nhiều lại dễ làm việc, còn có chuyện gì phiền não sao?"
Con trai của mẹ ba Hoắc Sĩ Thành nói, "Tiền của cha gửi vào tài khoản của anh hai, nghe nói câu lạc bộ còn chưa mở, tiền đã tiêu hết mấy trăm triệu rồi.”
Hoắc Nghiêu ngước mắt nhìn cậu ta, cà chớn nói: "Em ba à, vị chua sắp tràn ra rồi.”
Nhị phu nhân trách cứ véo trộm cánh tay anh ta, bảo anh ta nói ít một chút.
Bà chính là một người phụ nữ theo phương châm dĩ hòa vi quý, chỉ hy vọng gia đình hòa thuận.
Hoắc Sĩ Thành nói: "Nào dám, tôi đâu có được cha yêu thích như vậy.”
Dưới gối Hoắc Khải Sơn có năm người con, Hoắc Nghiêu giống Hoắc Khải Sơn nhất, cũng được ông yêu thích nhất.
Hoắc Xương bên cạnh nói: "Anh ba, cái này anh không hiểu, dáng vẻ anh không được tốt, cũng không biết nói lời hay chọc cho cha vui vẻ, trách được ai.”
Hoắc Sĩ Thành nói: "Cũng đúng, muốn trách thì trách tôi không có một người mẹ tốt có thể nói là biết giao tiếp, tôi cũng phải đi hộp đêm lấy kinh nghiệm..."
Tiếng nói vừa dứt, cái ly bay tới trước mặt lướt qua gò má cậu ta, hung hăng đụng vào ghế sau lưng, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Những mảnh vỡ bay trở lại đã cắt trúng hàm cậu ta.
Hoắc Xương ngây người trong nháy mắt, tầm mắt ngưng trệ.
Hoắc Nghiêu vẫn lười biếng dựa vào ghế nhìn cậu ta, động tác có thể nói là bình thường. Ánh mắt di chuyển, lại mang theo cảm giác ẩn nhẫn đáng sợ.
“Hoắc Xương, cậu nói thêm một chữ nữa, cái ly này sẽ không đập vào ghế của cậu đơn giản như vậy đâu.”
“A Xương!”
Bà ba lập tức tới xem vết thương của Hoắc Xương, lại tức giận chỉ vào Hoắc Nghiêu, "Nó là em trai con, nói sai cái gì thì chỉ bảo vài câu là được, cần phải đối xử với nó như vậy?"