Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, Hoắc Nghiêu cầm lấy di động nhìn, người gọi đến là Thẩm Hi.
Khóe miệng anh ta có chút cong lên, khoác áo choàng tắm rồi ra ban công nghe điện thoại.
“Thẩm đại ŧıểυ thư, biệt lai vô dạng.”
*Biệt lai vô dạng: "Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.
Gió nhẹ thổi vào ống nghe, khiến giọng điệu bình thường của anh ta lại trở nên xa cách.
Đầu bên kia có tiếng nghiến răng ken két, hiển nhiên là bị anh ta dẫn Liên Chức đến câu lạc bộ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, yêu cầu anh ta nhanh chóng cắt đứt.
Gió thổi tung mái tóc trên trán Hoắc Nghiêu, đôi mắt đen nhánh càng thêm vẻ lạnh lùng.
Anh ta cười nhạt.
“Tại sao tôi phải nghe lời cô?”
Trong phòng, Liên Chức chậm rãi mở to mắt, đáy mắt không còn chút men say mê loạn như lúc trước.
Qua lớp cửa kính, cô nhìn bóng dáng lười nhác của người đàn ông trên ban công, cơn gió nhẹ thổi tung góc áo, thỉnh thoảng lại đập vào cột tường.
Đôi mắt cô tràn đầy lạnh lẽo.
*
Ngày hôm sau
Buổi chiều Hoắc Nghiêu có việc bận nên đã dậy từ sớm. Anh ta đang ngồi trên sân thượng ăn sáng, điện thoại vang lên liên tục thông báo mấy anh em oán trách việc ngày hôm qua anh ta cho bọn họ leo cây.
Tin nhắn buộc tội nhảy ra như mấy viên đạn, anh ta xem như không thấy trượt đi.
Đột nhiên, phòng cho khách có động tĩnh, cửa mở ra.
Ban công được ngăn cách bằng cửa kính sát đất, đối diện với phòng khách, Hoắc Nghiêu ngước mắt lên liền nhìn thấy một cái đầu ló ra ngoài thăm dò, khi ánh mắt chạm nhau có mấy phần lúng túng, đứng yên tại chỗ không biết làm thế nào.
Người giúp việc đứng một bên cũng ngẩn người, cô đã làm việc ở nhà Hoắc Nghiêu hơn hai năm, nɠɵạı trừ Thẩm ŧıểυ thư ra, cô chưa từng thấy anh dẫn cô gái nào khác về.
Bản thân Hoắc Nghiêu lại rất bình thường, thản nhiên nhìn cô: “Đứng ở đó làm gì, không tính ăn sáng sao?”
Cô hậu tri hậu giác “ừm” lên một tiếng, đi qua ngồi phía đối diện anh ta.
Người giúp việc bưng lên một phần cơm đơn giản kiểu Trung Quốc. Liên Chức nói cảm ơn xong, cô liếc mắt nhìn Hoắc Nghiêu, trước mặt anh ta là một ly cà phê đá, những viên đá vuông vắn nổi trên chất lỏng màu nâu.
Cô thì thầm: “Tối qua tôi uống nhiều quá không nhớ gì cả. Tại sao tôi lại ở đây?”
Hoắc Nghiêu cười như không cười, nói: “Không nhớ rõ?”
Cô lắc đầu.
“Ở trên xe nôn vào người tôi cũng không nhớ rõ?”
“A?”
Cô kinh ngạc nhìn anh ta, người đàn ông uể oải tựa lưng vào ghế nhìn cô, đôi mắt đen nhánh ý vị sâu xa.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, nói: “Thật xin lỗi, hôm qua lẽ ra tôi không nên đưa anh đi ăn bữa tối, rõ ràng đã tới công ty giúp tôi, kết quả còn bắt anh phải lau dọn.”
Hoắc Nghiêu môi mỏng mỉm cười: “Xin lỗi được rồi, nhưng quần áo bẩn trong thùng còn chưa giặt, giao cho cô vậy.”
“...Được rồi.”
Cô nghẹn nghẹn.
Hoắc Nghiêu nhìn vẻ mặt xị xuống của cô, cảm thấy rất thú vị.
Liên Chức lại hỏi: “Anh Hoắc, tôi không gây thêm phiền toái gì khác cho anh chứ?”
Hoắc Nghiêu nhìn cô, một chút sữa bò vẫn còn ở trên môi dần thấm vào.
Không hiểu sao, anh ta lại nghĩ tới cảnh trên giường tối qua.
Khuôn mặt cô ửng hồng, ngọn núi đứng thẳng trước ngực, cảm giác ẩm ướt và căng cứng bên dưới.
Nếu không có cuộc điện thoại kia, bọn họ chỉ sợ khó có thể dừng lại.
“Không có.” Yết hầu anh ta lên xuống, tầm mắt linh hoạt rời khỏi khuôn mặt cô.
“Vậy là tốt rồi.” Cô thoáng chốc nhẹ nhõm.
Cách một cái bàn, cả hai người dần dần trở nên yên tĩnh. Ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt bàn, Hoắc Nghiêu nhấp một ngụm cà phê, vô tình nhìn thấy cô đang ở dưới bàn ăn, cầm điện thoại vừa xem vừa cau mày.
“Đang xem gì vậy?” Anh ta hỏi.
“Tìm công việc.” Giọng cô có chút rầu rĩ không vui, “Thật ra trước khi chuyện này xảy ra, tôi đã chuẩn bị rời khỏi công ty này, nhưng tất cả CV tôi gửi đi đều không có phản hồi. Bây giờ tìm việc làm cũng không dễ dàng, công việc cũ lại rất xấu hổ.”
Lời này chính là muốn nói cho anh ta nghe.
Đêm đó ở câu lạc bộ, Tống Diệc Châu nói công ty đang tuyển người, nếu Hoắc Nghiêu chịu hỗ trợ, khổ nhục kế này cô bày ra sẽ không vô ích.
Nhưng mà làm cô thất vọng rồi, Hoắc Nghiêu không lên tiếng.
Liên Chức lại vùi đầu, tiếp tục lẩm bẩm.
“Nếu lúc trước không từ bỏ thiết kế thì tốt rồi, bây giờ ít nhất còn có thể làm lại nghề cũ.”
Bàn tay đang cầm ly cà phê của Hoắc Nghiêu khựng lại.
Sự thờ ơ chuẩn bị đứng ngoài cuộc của anh ta cũng hoàn toàn biến mất, anh ta không khỏi nhớ đến bộ dáng vấn tội của Thẩm Hi tối qua.
Nếu anh ta giới thiệu Liên Chức đến công ty của Tống Diệc Châu. Cô gái này sợ là sẽ phát điên.
Trên môi mỏng của anh ta hiện lên một tia hứng thú, nói: “Muốn đến Thần Đạt không?”
“A?”
Liên Chức trên mặt tỏ vẻ sửng sốt, trong lòng lại nhảy dựng lên, anh ta quả nhiên tiếp chiêu.
Hoắc Nghiêu chậm rãi nói: “Ông chủ của Thần Đạt chính là người mặc vest trong bữa tiệc lần trước. Đội ngũ công ty thay máu, hẳn là vẫn đang tuyển người.”
Liên Chức ngạc nhiên: “Nhưng tôi xem trên các trang tuyển dụng đều không thấy thông tin bọn họ tuyển người.”
“Bọn họ hiện tại chỉ thông qua đề cử nội bộ, vẫn chưa tuyển dụng trên mạng. Cô muốn đi tôi có thể giới thiệu.”
Đôi mắt cô tràn đầy sự cảm kích, có chút không thể tin được. Một lát sau mới do dự mà nhìn hắn, vô thức cắn cắn môi dưới.
“Có thể chứ? Như vậy có phải làm phiền anh rồi không?”
Cô nói lời này chính là khách sáo, Hoắc thiếu gia tùy tiện vẫy vẫy tay là có thể biến một người giàu có cả đời.
Ai ngờ Hoắc Nghiêu tán thành mà gật đầu, ánh mắt lướt qua ly cà phê nhìn cô, mỉm cười.
“Hình như là, cô tính trả ơn tôi thế nào?”
Anh ta đúng là người không đứng đắn, áo sơ mi mở ra hai cúc, dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Hai tai cô lập tức đỏ lên, “Tôi…tôi mời anh ăn cơm?”
Hoắc Nghiêu ý vị không rõ nói: “Giống bữa tối hôm qua?”
Ý là mời anh ta một bữa cơm, còn muốn anh ta thu dọn cục diện rối rắm.
“Không…Không…”
Cô á khẩu không trả lời được, muốn tìm ngay cái hố chui xuống.
Hoắc Nghiêu nhìn cô như vậy cũng không có ý hại thêm, đặt ngón tay trên môi, quay đầu lại xem phong cảnh ngoài ban công, chỉ là khóe miệng vẫn còn cong lên.