Hoắc Nghiêu như có như không "Ừ" một tiếng, quần áo cô đã sớm ướt đẫm, hai bầu ngực to tròn đầy đặn cứ như vậy dám sát vào lồng ngực của anh.
Cho dù có giai nhân trong ngực nhưng anh ta lại chưa có chút phản ứng gì.
"Anh.... Anh giúp tôi đánh cô ta được không?"
Cô nghẹn ngào nói: "Anh giúp tôi...."
Tiếng thì thào của cô rất nhỏ, Hoắc Nghiêu vẫn chưa kịp phản ứng.
"Ai?"
"Anh giúp tôi đánh cô ta..." Cô ngửa đầu nhìn anh, nước mắt tràn ra từ trong hốc mắt.
"Anh giúp tôi đi đánh Trầm Hi."
Không ngờ ngay cả tên Trầm Hi cũng gọi ra, xem ra là thật say không nhẹ.
"Nhìn về phía trước đi."
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô.
Chuyện ba năm trước cho dù có lật lại, thì Liên Chức cũng không thể thắng nổi.
"Không được, không được."
Cô dán vào ngực anh, nước mắt không ngừng chảy ra:
"Mỗi khi tôi nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy khó chịu ... Ngực tôi đau quá, ngực đau quá..."
Theo động tác lắc đầu của người phụ nữ, hai thân thể anh cũng lắc qua lắc lại theo, hai thân thể dính chặt vào nhau.
Sống lưng của Hoắc Nghiêu nhất thời cứng đờ.
Không gian phòng vệ sinh vốn rất nhỏ hẹp, không khí ẩm ướt lúc này càng có vẻ mập mờ ái muội, Hoắc Nghiêu có thể cảm nhận được hai bầu ngực mềm mại căng tròn kia ép sát vào trong lồng ngực anh.
Trong bóng tối, anh cụp mắt lại, yết hầu kìm lòng không được lăn qua lăn lại vài cái.
"Hoắc Nghiêu... Giúp tôi đánh cô ta được không?"
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt đáng thương tràn đầy trong hốc mắt.
"Anh giúp tôi đánh cô ta... Giúp tôi đi đánh Trầm Hi..."
Hoắc Nghiêu cũng bị chỉnh đến mất đi tính tình ban đầu, ngón tay anh lướt qua nước mắt cô, nói: "Được... Tôi giúp em...."
Cô cũng không khóc nữa, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt đầy nước mắt tan rã lại mê ly.
Hoắc Nghiêu trêu chọc nói: "Muốn tôi đánh cô ta như thế nào, bắt cóc? Dùng một phát súng bắn vỡ đầu, vẫn là ném xuống biển..."
Dường như cô đã bị mấy hình thức tra tấn này dọa sợ, cánh môi run rẩy hồi lâu vẫn chưa nói gì.
Dù sao cô cũng là một cô gái nhỏ không hiểu việc đời, Hoắc Nghiêu cười nhạo.
Ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt ửng đỏ của người phụ nữ dưới bàn tay to lớn của anh càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, lại non nớt, ngón tay cái của anh chẳng qua mới chỉ hơi dùng sức một chút, liền lưu lại một vết đỏ trên khuôn mặt trắng nõn của cô, kiều diễm ướt át.
Giống như nơi này đã từng bị đàn ông hung hăng chà đạp qua vậy.
Uống vài chén rượu quấy phá, con ngươi đen nhánh của anh đã ảm đạm đi một chút, men say còn sót như đang ăn mòn gần hết lý trí của anh.
Ánh mắt anh không tự chủ được mà nhìn xuống, trôi nổi trên cánh cổ bóng loáng trắng nõn của cô, cuối cùng dừng lại trên đường cong phập phồng đầy đặn trên ngực của cô.
Nơi đó mơ hồ có thể thấy được một mảnh ren trắng, vừa xinh đẹp vừa phập phồng.
"Muốn… muốn..." Có lẽ là những hình phạt mà anh nói ra vừa rồi đã vượt xa trí tưởng tượng của cô, cô nói bằng giọng mũi chậm rì rì:
"Chỉ cần tát cô ta vài cái là được rồi."
Trong bóng tối, khuôn mặt của người đàn ông lại càng lúc càng gần sát hơn, ngăn cách tất cả ánh sáng chiếu vào trong mắt của cô, chóp mũi của anh gần như đã dán sát vào chóp mũi đỏ ửng của cô.
Anh khẽ nhếch môi, khàn giọng nói: "Tát vài cái là có thể hết giận rồi sao?"
Tiếng thở dốc của hai người càng ngày càng gần, đôi mắt đen nhánh kia của anh phảng phất mang theo mê hoặc, bên trong đều là khát vọng sâu không lường được.
Cô lẩm bẩm: "Nhưng... Thế nhưng."
Lời sau còn chưa dứt, cô đã dán lên một cánh môi mềm mại khô ráo.
Không phân biệt được là ai hôn ai trước, chỉ là tiếng nước hôn môi ở trong phòng vệ sinh càng lúc càng lớn, mấy chén rượu nhạt, không gian mập mờ ái muội, là nơi để khơi gợi ham muốn sâu thẳm nhất trong lòng con người.
Hoắc Nghiêu hung hăng hôn cô vài cái, trong nháy mắt lấy lại quyền chủ động, đầu lưỡi quấy lấy cái lưỡi nhỏ nhắn trong khóe miệng của cô.
Anh cũng chẳng phải là quân tử ngồi trong lòng không loạn gì, huống chi đây còn là ở trong phòng của anh.
Cô trốn không được, thuận theo nhắm mắt lại, tiếng kêu giống một con chim sẻ nhỏ yếu bị kẻ mạnh bắt nạt, sức lực của người đàn ông này thật sự quá tàn nhẫn, hôn cô dồn dập đến mức không có lực thở dốc.
Cô không chịu được lui về phía sau, vòng eo mảnh khảnh lại bị anh nắm chặt, anh cũng tỉnh táo lại một chút, nhưng hương vị vừa nhấm nháp trong miệng quá mức mềm mại, làm cho anh không nỡ buông tay.
Trong phòng vệ sinh chật hẹp, hai hơi thở nóng rực cọ sát vào nhau, ái muội tỏa khắp bốn phía, âm thanh triền miên hỗn tạp với tiếng khóc nức nở và từng đợt cầu xin tha thứ.
“A ha~”
Cô phát ra tiếng kêu rên mị hoặc, vừa mới kêu được nửa chữ, đã bị anh ngậm lấy môi mềm nuốt vào trong miệng.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, đánh gãy động tác ái muội trên tay của anh ta.
Hoắc Nghiêu mở to hai mắt, du͙© vọиɠ vừa mới bị dấy lên trong mắt lập tức tan đi mấy phần.
Nhìn người phụ nữ đang say khướt nằm dưới thân mình, đôi mắt mơ màng mê ly, đôi môi đỏ hồng trêu ngươi, cái miệng nhỏ hơi mở thở dốc.
Bộ dáng giống như vừa mới bị bắt nạt xong.
Cũng đúng là vừa mới bị bắt nạt, anh đè lên ngực cô, bàn tay phía dưới không ngừng xoa bóp đôi gò bông đầy đặn đẫy đà kia.
Một ngón tay đã chen vào bên trong qυầи ɭóŧ mỏng, chỉ cần cắm vào một chút là có thể cảm nhận được sự mềm mại nóng bỏng ẩm ướt ở bên trong.
Hoắc Nghiêu dừng lại hồi lâu, anh ta có lẽ cảm thấy bản thân mình bị điên rồi, bàn tay cũng theo đó mà từ từ rời khỏi huyệt nhỏ mềm mại.
Đối với chuyện nam nữ, anh ta cũng rất coi trọng đôi bên phải tình nguyện với nhau, chưa bao giờ lên giường cùng với người phụ nữ đang say mơ màng không biết gì như vậy.
Điện thoại không ngừng đổ chuông liên tục, người ở đầu dây bên kia rõ ràng rất cố chấp, như thể anh ta nếu không trả lời thì sẽ không chịu dừng lại.
Người phụ nữ đang nằm ở trên giường nhắm nghiền hai mắt, ngủ say đến mức không biết gì.
Hoắc Nghiêu cũng không xem cô nữa, anh ta đứng dậy kéo chăn sang một bên đắp vào cho cô.