Trụ sở của Thần Đạt nằm ở cao ốc Vĩnh Thăng, vị trí được trời ưu ái khiến hắn có thể ngồi thư thái quan sát trời mây xanh ngát bên ngoài.
Lúc trước khi chính phủ quy hoạch thành phố Lâm Hải, đã liệt khu vực này vào khu vực phát triển trọng điểm, sau mấy chục năm đã đã trở thành khu đô thị lớn.
Nơi này quy tụ rất nhiều cao ốc sừng sững, thương giới phồn vinh, trong cao ốc tầng tầng lớp lớp những cửa hàng xa xỉ phẩm.
Phòng họp của tập đoàn Thần Đạt.
Mấy quản lý bộ phận đầu tư đang báo cáo tiến độ của dự án đầu tư mới với Tống Diệc Châu, dự án Internet+ lúc trước đã tiến hành huy động vốn vòng hai, bởi vì bên Ủy ban chứng khoán Trung Quốc xét duyệt đã lâu vẫn không qua cửa.
“Tống tổng, ngài cảm thấy có cần phải giảm chi phí huy động vốn hay không, ảnh hưởng của một phần trăm cũng tương đối lớn.”
Một bàn cách xa nhau, người đàn ông ngồi trên ghế tổng giám lộ ra sắc mặt bình tĩnh, lại vô hình trung đè ép không khí trong toàn phòng họp.
Hắn vận một thân tây trang màu bạc, ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, mạ lên một tầng ảo ảnh nhợt nhạt ở trên bả vai rộng lớn của hắn.
“Không cần.”
Tống Diệc Châu trầm tư một lát: "Hạng mục này trước mắt đã là cực hạn, một phần trăm cũng không thể thêm.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía một người khác, nói: “Quản lý Dương, cấp dưới của anh khi nào ký hợp đồng với dược phẩm Hoa Tân?"
Quản lý Dương bị gọi tên, hoảng loạn đến sắp quỳ xuống.
"Thật... Thật ra là thế này, vừa rồi người sáng lập công ty dược phẩm Hoa Tân gọi điện thoại nói với tôi, vốn Hồng Anh ra cao hơn 20% giá giao dịch trên thị trường và họ đã ký hợp đồng."
Văn phòng thoáng chốc yên tĩnh, không dám thở mạnh.
Quản lý Dương nói: "Tống tổng… tôi cũng chỉ vừa mới biết được, chuyện bọn họ lật lọng tôi thật sự không nghĩ tới.”
Anh ta vốn tưởng rằng Tống Diệc Châu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm hỏi: "Bên dược phẩm Hoa Tân gọi điện thoại cho anh khi nào?"
“Nửa giờ trước.”
Tống Diệc Châu lại hỏi: "Vốn Hồng Anh khi nào bắt đầu tiếp xúc với Hoa Tân?”
“Cái này... cái này…”
Quản lý Dương không trả lời được.
Hợp đồng bị cướp có thể nói là khó lòng phòng bị, nhưng đã nửa giờ trôi qua anh ta còn không lên tiếng, ngay cả hạng mục của mình bị bao nhiêu người mơ ước cũng không biết.
Ngón tay Tống Diệc Châu gõ nhẹ xuống trên bàn gõ, giọng nói lại lạnh tanh, "Quản lý Dương, vị trí quản lý tài vụ này có phải anh ngồi quá lâu rồi hay không, chỉ biết báo cáo đầu tư cổ phiếu, ngay cả bổn phận của chính mình cũng quên!"
Không chỉ có quản lý Dương, mấy quản lý khác trong phòng họp đều nơm nớp lo sợ.
Tống Diệc Châu mới tới tập đoàn Thần Đạt không quá hai tuần.
Việc đầu tư của Thần Đạt mấy năm nay ngày càng sa sút, chỉ dựa vào mấy hạng mục miễn cưỡng chống đỡ, những quản lý này cũng lười nhác bắt cá quen rồi, vốn tưởng rằng người thừa kế mới tới này tuy rằng bằng cấp cao địa vị cao, nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm liên quan đến thương trường thì sẽ là hạng người dễ nói chuyện.
Lúc đầu Tống Diệc Châu cũng đúng là như vậy, khi phát biểu trong cuộc họp, len lén trao đổi khiến cho người ta cảm giác ôn hòa hữu lễ, kiên nhẫn lắng nghe.
Mấy vị nguyên lão mới có can đảm tiếp tục làm việc lười nhác như lúc trước.
Bây giờ thái độ đột nhiên mạnh mẽ, quản lý Dương cũng sắp quỳ xuống.
“Tống tổng, anh yên tâm, tôi sẽ đi tìm hiểu rõ ràng.”
“Một giờ.” Tống Diệc Châu nói, “Nếu không vị trí quản lý tài vụ của anh có thể đổi người rồi.”
Quản lý Dương vội vàng nhận lệnh.
Mấy quản lý khác cũng đi ra ngoài, sau khi cửa phòng làm việc bị đóng lại, vẻ lạnh nhạt trên mặt Tống Diệc Châu trong nháy mắt biến mất, hắn xoa xoa mi tâm, đại khái cảm thấy phòng làm việc quá ngột ngạt.
Hắn kéo cà vạt, vẻ mặt nghiêm trọng không hề giảm đi nửa phần.