Cô nhớ lại lúc chính mình bắt đầu sa đọa, cho đến khi rơi xuống vực sâu.
Đề cương luận văn của cô bị Trầm Hi sao chép, không dừng lại ở đó còn bị vu khống hãm hại.
Các cơ hội được đi phỏng vấn thực tập ở các công ty lớn cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.
Liên Chức lúc ấy cũng chịu đả kích rất lớn, mấy năm không cầm nổi bút, trụy lạc thêm vài năm mới tìm được công việc làm thư ký cho một công ty nhỏ.
Sau đó, được Hoắc Nghiêu cứu giúp4 ở bàn rượu, cô coi anh ta như sự cứu rỗi của đời mình, lại không ngờ tới sẽ gặp lại Trầm Hi trong vòng tròn bạn bè của anh ta.
Một vòng tuần hoàn, một kết cục, chờ cô phản ứng lại thì đã đứng ở bờ vực, có thể bị đẩy rơi xuống vực sâu bất cứ lúc nào.
Lúc đi tới tầng cao nhất, cô dùng chìa khóa mở cửa.
Còn chưa đi vào đã nghe thấy từng đợt giọng nói ái muội truyền ra, Liên Chức theo tiếng động nhìn lại, cửa phòng cho thuê bị mở toang ra, sau khi người đàn ông trần trụi kia đem người phụ nữ đè ở trên giường, động tác lên xuống phập phồng, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ ngực rắn chắc và dương vật đen nhánh.
Đụng phải ánh mắt của Liên Chức, người đàn ông kia cũng không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng thêm thoải mái, người phụ nữ nằm phía dưới không ngừng phát ra từng tiếng kêu rên kiều mị ngọt sớt.
Người đàn ông dùng ánh mắt tà tứ nhìn về phía Liên Chức.
Ánh mắt của Liên Chức cũng chợt lạnh lẽo, dùng mặt không biểu cảm đóng cửa lại, sau khi vào phòng liền bật nhạc to hết cỡ, làm như không nghe thấy cái gì.
Cô ngồi trên bàn sách, ở một góc học tập nho nhỏ mở mấy tập folder trong máy tính ra.
Liên Chức lại lấy ra notebook và một cái bút, viết tên của Trầm Hi và Hoắc Nghiêu lên dòng đầu tiên.
Từng nét một, sức lực dồn vào trong tay cơ hồ muốn đâm thủng trang sách.
Ánh đèn chiếu lên đồng tử đen nhánh, tràn đầy căm hận của cô, cô muốn hai người này phải nếm đủ mọi đau khổ và tuyệt vọng mà cô đã từng trải qua.
Hôm sau, Liên Chức đến công ty đi làm.
Sống lại một đời, cô gần như đã quên mất địa chỉ của công ty, thẻ nhân viên lại để ở chỗ Hoắc Nghiêu, không có thẻ nhân viên còn chưa tính, lúc cô vừa đến công ty đã muộn giờ làm.
Trong cuộc họp của tổ nhóm, nhóm trưởng đã đem Liên Chức mắng đến xối xả, chỉ trích cô tác phong làm việc ẩu đả của cô sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty.
Những người khác nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình, bản thân Liên Chức lại không quá quan tâm đến chuyện này, cô đã quá quen thuộc với việc bị bóc lột sức lao động với mức lương không đủ ăn.
Sau khi họp xong, mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, giám đốc Trương lại ngăn cô lại.
“Liên Chức, đến văn phòng của tôi ngay.”
Liên Chức có chút không tình nguyện đi theo ông ta.
Lão giám đốc Trương này ỷ vào việc mình là cấp trên có nhiều quyền lợi mà thường xuyên cố ý quấy rối các nhân viên nữ xinh đẹp.
Những nhân viên nữ khác cũng chỉ chịu đựng không dám hé ra nửa lời.
Sau khi đến văn phòng, giám đốc Trương ngồi vào ghế, cảm thán nói: “Liên Chức à, nhóm trưởng bên bộ phận của em vẫn là quá nghiêm khắc rồi.”
"Trong cái nhìn của tôi thì những cô gái mới ra ngoài xã hội không lâu, thỉnh thoảng lỗ mãng một chút là điều bình thường. Mà các cô gái như cô mới đi làm cũng sẽ mắc nhiều thiếu sót, lần sau tôi sẽ nói chuyện với nhóm trưởng của cô, bảo cô ấy khoan dung cô hơn một chút.”
“Cảm ơn giám đốc Trương đã thông cảm.”
Liên Chức cười giả tạo nói.
“Ở đây tôi có mấy văn kiện, cô mang về tổng hợp lại, trước giờ tan làm giao lại cho tôi.”
“...Vâng.”
Liên Chức tiến lên để lấy văn kiện, vừa mới chạm vào văn kiện, giám đốc Trương lại lấy tay che lại.
Cô ngước mắt nhìn ông ta, nụ cười giám đốc Trương có chút ý vị sâu xa.
“Liên Chức, tôi tin rằng cô là người thông minh, biết con đường nào mới có thể làm cô sống càng nhẹ nhàng ở một nơi như thế này.”
Ông ta nói: “Đôi khi mạnh mẽ quá cũng không phải là chuyện tốt. Rắc rối mà em gặp phải đối với chẳng qua tôi chỉ cần một câu nói rất đơn giản. Còn tùy thuộc vào em có biết đưa ra lựa chọn sáng suốt hay không.”