Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 11: Thẻ nhân viên

Trước Sau

break

Giám đốc Trương nhìn những đường cong trên cơ thể cô, cho dù cô chỉ mặc bộ quần áo lao động bảo thủ nhất, cô vẫn rất quyến rũ mê người.

Trước đây ông ta đã từng nói bóng nói gió với Liên Chức mấy lần, chỉ là tính tình của cô gái này quá cứng, đã không biết bao nhiêu lần làm cho ông ta chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.

Liên Chức không nói một lời nào, trong lòng lại cảm thấy ghê tởm đến hỏng rồi.

Giám đốc Trương bình thản ung dung ngồi trở lại ghế: “Cô trở về suy nghĩ một chút, mấy ngày nữa thì cho tôi một câu trả lời thoả đáng nhé.”

Sau khi ra khỏi cửa, sự bình tĩnh mà Liên Chức cố gắng duy trì liền biến mất không còn dấu vết.

Cô nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh, hung hăng rửa tay, đến khi mu bàn tay đã đỏ bừng vẫn tiếp tục lau chà.

Nếu dựa theo tính cách mạnh mẽ ngay thẳng của cô ở đời trước, có lẽ cô đã trở mặt với ông ta ngay tại chỗ, nói cho tất cả mọi người đều biết hết chuyện bỉ ổi mà ông ta đã làm để mới giảm bớt sự ghê tởm trong lòng mình.

Nhưng cuộc đời này đã dạy cô rằng sự liều lĩnh, bốc đồng chỉ dẫn đến kết cục bi thảm, để trả thù một người có quyền có thế như ông ta ngàn vạn lần không thể sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại được.

Trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên ánh sáng.

Có lẽ cô có thể gọi Hoắc Nghiêu đến để dạy dỗ ông ta một chút.

Liên Chức dùng khăn giấy lau khô tay, sau đó lại trở về góc làm việc của chính mình.

Cô lấy di động rồi mở Wechat ra, tìm hộp thoại của Hoắc Nghiêu rồi gửi tin nhắn cho anh ta.

[ Ngài Hoắc, ngài có thấy thẻ nhân viên của tôi không? Có thể giúp tôi nhìn xem có phải nó đã rơi ở trên xe của ngài có được hay không?]

Hoắc Nghiêu nhận được tin nhắn khi anh ta vừa mới vừa rời giường.

Áo choàng tắm treo trên người anh, mơ hồ lộ ra đường cơ bắp xinh đẹp trong lồng ngực, mí mắt anh vừa mở ra, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ.

Người đàn ông xuống lầu cầm trên tay một chai nước lạnh, ngồi trên ghế sôfa lục lọi tin nhắn.

Thẻ nhân viên?

Hoắc Nghiêu không cũng không để ý lắm, vừa xem một chút liền nắm điện thoại sang một bên.

Lúc này, người giúp việc tiến lên đưa cho anh một tấm thẻ nhân viên, nói đây là tài xế dọn dẹp xe liền phát hiện ra thứ này, hỏi có phải là đồ mà thiếu gia bỏ lại hay không.

Hoắc Nghiêu cầm lên xem, quả nhiên trên danh thiếp của thẻ nhân viên viết hai chữ Liên Chức.

Mái tóc đuôi ngựa của cô mềm mại buộc gọn sau đầu, đường nét khuôn mặt vừa nhìn đã biết đây là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

Hoắc Nghiêu cầm ảnh quan sát một hồi lâu.

Điện thoại di động lại có vài tiếng rung.

Hoắc Nghiêu cầm lấy xem, là Tạ Khiêm gửi tin nhắn, hỏi đêm nay anh ta có rảnh không, nếu được thì đến Lam Dạ tụ tập một chút?

"Lần trước cậu không phải muốn mở một câu lạc bộ đua xe sao, tối nay đến đây tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vài đối tác làm ăn."

Lam Dạ là câu lạc bộ đêm lớn nhất của Dung Thành, Hoắc Nghiêu nhắn tin lại.

"Được."

Lúc này anh mới nhặt tấm thẻ nhân viên lên, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Liên Chức.

"Cái này phải không?"

Người ở đầu dây bên kia cũng nhanh chóng nhắn lại.

"Đúng vậy! Thẻ nhân viên của tôi lại thật sự ở chỗ của anh."

"Rất khó mở miệng, nhưng nếu hôm nay tôi không có thẻ nhân viên, thì tôi sẽ không thể tan tầm được. Nếu được thì, Hoắc tiên sinh có thể phiền anh đưa tới đây giúp tôi có được hay không? (tội nghiệp)"

Nhìn ra được cô thật sự rất sốt ruột, biểu tình đáng thương cũng liên tiếp phát ra vài cái.

Hoắc Nghiêu cảm thấy rất thú vị.

"Được rồi, đợi lát nữa tôi sẽ mang tới cho em."

"Cảm ơn Hoắc tiên sinh!"
 

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc