Tầm mắt của anh ta nhìn theo động tác cô rút tay lại.
Cô giống như một con nai nhỏ cẩn thận, không dám biểu lộ sự hiện diện của mình trong một hoàn cảnh hoàn toàn mới lạ, chỉ có đôi mắt sáng thanh triệt là không có cách nào che đậy được.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của người đàn ông, Liên Chức nhỏ giọng nói sang: “Món sườn này rất ngon, anh muốn ăn thử hay không?”
Hoắc Nghiêu không biết món sườn này có ngon hay không, anh ta chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm vết đường dính trên khóe miệng cô, giống như đứa trẻ lén ăn vụng lôi thôi để lại bằng chứng.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Hoắc Nghiêu liền duỗi tay ra.
Đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng chạm vào môi cô, mang theo độ ấm nóng bỏng, làm cô sợ hãi trốn về phía sau.
“Đừng cử động.”
Anh nói: “Có đồ dơ dính ở trên mặt.”
Cô không dám cử động, để đầu ngón tay ấm áp của anh ta lau đi vết đường trên khóe môi của cô, sau khi lau xong, tai cô cũng đỏ bừng.
Hoắc Nghiêu rất có hứng thú dùng khăn ướt lau tay rồi ném lên bàn.
Quả nhiên, tin nhắn tới.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên.[ Anh đây là có ý gì? Muốn dùng cách ấu trĩ này để trả thù tôi?]
Hoắc Nghiêu lười biếng ngước mắt lên, đối diện với anh, là Trầm Hi không còn vui vẻ như trước nữa, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm về phía anh ta.
Xung quanh mọi người đang ồn ào nói chuyện với nhau, cho nên cũng không có ai để ý đến những động tác nhỏ của bọn họ.
Ánh sáng mỏng manh của màn hình điện thoại phản chiếu vào đáy mắt của người đàn ông, khóe miệng của anh ta tuy cong lên nhưng trong mắt lại không hề có một chút ý cười.
Sau đó trực tiếp làm trò với người ngồi ở đối diện tắt màn hình điện thoại, dường như không thèm để ý đến cô ta nữa.
Mọi người trên bàn đều tập trung vào đề tài khác nhau, chỉ có Liên Chức chú ý đến động tác nhỏ của hai người bọn họ.
Cô thu hồi tầm mắt, thông qua lần thử vừa rồi cô đã xác định đại khái mối quan hệ của những người này.
Tình tay ba sao?
Ăn tối xong, Liên Chức liền ngồi lên xe của Hoắc Nghiêu chở về nhà.
Ánh đèn neon màu hồng nhấp nháy từ các biển quảng cáo trong thành phố xoẹt qua trên cửa sổ xe rồi lùi dần về phía sau, cửa sổ bên ghế lái từ từ hạ xuống, cơn gió nóng cháy da cháy thịt ùa vào thổi bay mái tóc trước trán Hoắc Nghiêu rối tung.
Anh ta tựa khuỷu tay lên cửa kính của ô tô, ngón tay gõ nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc bay múa vương vãi khắp nơi, đốm lửa nhỏ cháy rực càng làm rõ thêm phong thái lường biếng tùy ý của anh.
Cửa sổ xe trong suốt phản chiếu đôi mắt đen mơ hồ lãnh đạm.
Lúc Liên Chức nhìn vào đôi mắt ấy, cô liền giật mình nhớ lại cảnh tượng lúc bọn họ lần đầu gặp nhau.
Lúc đó cô đang bị một vị khách hàng quấy rối ở trên bàn rượu, nhà ăn rộng rãi như vậy, tên đàn ông đầu trọc dựa vào chút men say muốn sờ mó mông của cô.
Lúc cô xấu hổ đang muốn cố gắng né tránh hết sức có thể, từ phía sau lại xuất hiện một người đàn ông cao lớn tiến đến cầm chai rượu đập thẳng vào đầu tên đầu trọc kia.
Liên Chức chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt tùy ý, khóe môi nhàn nhạt cong lên, phảng phất anh ta đối với chuyện đánh người ở nơi công cộng chả khác gì cơm bữa.
“Ở một nơi công cộng lại dám có lá gan đi động chạm đến cô nương nhà người khác, ông tính gì là đàn ông, hả?”
Anh ta lạnh lùng gằn từng chữ một, nói xong liền ném cái chai rồi rời đi.
Liên Chức ngẩn ngơ đứng đó hồi lâu mới kịp phản ứng lại, cô nhanh chóng đuổi theo sau, lúc này người đàn ông từng giúp cô đã bước ra khỏi cửa khách sạn, mấy anh em bên cạnh đang trêu chọc gì đó.
Bộ dáng của anh ta rất uể oải lười biếng, chỉ nhướng mày xem như đáp lại.
Liên Chức lúc đó không biết lấy đâu ra dũng khí, muốn gọi anh ta đứng lại.
Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt hờ hững liếc qua, hiển nhiên chuyện lúc nãy chỉ là do anh ta nhất thời nổi hứng muốn ra tay trợ giúp, còn chẳng nhớ nổi cô là người nào.
Liên Chức lập tức mở miệng cảm ơn.
Mấy người bạn bè bên cạnh anh ta cũng lên tiếng trêu chọc, cười nói: “Em gái, em tên là gì vậy, cũng không thể để cho Hoắc Nhị thiếu gia cứu không công một người đi?”
“Tên của tôi là Liên Chức, Liên Thành Quyết, Ti Chỉ Chức."
Lúc đó cô vừa cảm kích vừa khẩn trương, không để ý rằng sau khi nghe được tên của cô, ánh mắt của Hoắc Nghiêu cũng dần dần thay đổi, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, anh ta đã biết cô là ai rồi.
Ngày hôm sau, Liên Chức liền nhận được điện thoại của anh ta, bây giờ ngẫm lại một chút, khi đó có lẽ anh ta muốn biến cô trở thành công cụ để trả thù Tống Trầm Hi.
Một cơn gió thổi qua, Liên Chức nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến tham gia bữa tiệc ngày hôm nay."
Hoắc Nghiêu nhìn cô qua kính chiếu hậu, khẽ nói: “Không thấy nhàm chán sao?”
Lúc nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung với mình, bảo cô làm sao có thể bình tĩnh đây?
Liên Chức chậm rãi lắc đầu.
“Chuyện này không nhàm chán bằng chuyện đi làm ở công ty, những lúc tôi được tan làm đều sẽ về nhà nằm liệt trên giường, mà hôm nay lại được chiêu đãi một bữa tối ngon miệng đến như vậy."
Những lời này nhẹ nhàng bình lặng mà lại phát đi tín hiệu, người đàn ông trăng hoa như Hoắc Nghiêu sao lại không hiểu cô muốn anh ta mở lời mời cô đi cùng anh ta đến buổi gặp lần sau.
Nhưng để Liên Chức thất vọng rồi, Hoắc Nghiêu chỉ hơi mỉm cười một cái, cũng chưa nói cái gì cả.
“Đi bên nào?"
Anh ta đang hỏi cô phương hướng, Liên Chức liền nói: “Bên phải, rẽ vào đi thẳng mấy trăm mét nữa là đến."
Trong lòng của Liên Chức liền hiểu ra, xem ra Hoắc Nghiêu tạm thời không có ý định hẹn cô vào lần khác.
Cũng đúng thôi, xung quanh Hoắc Nhị thiếu gia có vô số mỹ nhân xinh đẹp tài hoa, người trong chưa ra đã có kẻ khác muốn chen vào, cần gì bạn nữ định kỳ lâu dài chứ.
Làm Trầm Hi tức giận đến mức rối loạn mù quáng như vậy, có lẽ hôm nay anh ta đã đạt được mục đích của chính mình rồi.
Đời trước Liên Chức ở bên cạnh anh ta vì năm phần thật lòng, năm phần muốn sửa mệnh.
Thành công là mệnh, thất bại cũng là mệnh.
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn đem anh ta và Trầm Hi kéo xuống vũng bùn, cái bàn đạp như Hoắc Nghiêu tất nhiên sẽ không thể thiếu.
Liên Chức lén lút kéo chiếc ví từ trong váy ra, lấy thẻ nhân viên ra, sau đó đẩy nó đến dưới mép ghế điều khiển xe bên cạnh.
Vòng qua mấy đoạn đường.
Hoắc Nghiêu dừng lại bên lề đường, Liên Chức cởi bỏ đai an toàn, nói: “ Vậy tôi đi trước, anh cũng về sớm nghỉ sớm một chút."
“Được."
Hoắc Nghiêu không chút để ý mà mỉm cười, xem như đáp lại.
Liên Chức đẩy cửa xuống xe, anh ta cũng thay đổi tay lái lái xe trở về, màn hình điện thoại cũng vừa hay sáng lên, Hoắc Nghiêu liếc mắt, là Trầm Hi gọi đến.
Khuôn mặt tràn đầy mỉa mai của anh ta phản chiếu trên kính cửa sổ, anh ta ấn tắt điện thoại.
Liên Chức đang sống ở khu phố cũ, rác rưởi vứt bừa bãi tứ tung khắp khu phố cũ là nơi lý tưởng để đám ruồi muỗi sinh sôi nảy nở, bảy tám tầng lầu cao chót vót cũng không có lấy một chiếc thang máy.
Ngày trước cô vì để tiết kiệm tiền mà đã thuê chung với mấy người ở tầng cao nhất, bây giờ từng bước đi lên mới biết có bao nhiêu mỏi mệt.
Đèn trên cầu thang tối tăm nhấp nháy, khuôn mặt Liên Chức lại có vẻ trầm tĩnh ít lời.