Giọng điệu vẫn ôn hòa, nhưng mang theo vẻ gượng gạo:
– Ta ném khi nào chứ? Đây là pháp khí! Pháp khí thì phải dùng như vậy.
Khương Tước cài cây quạt ra sau lưng, mặt không đổi sắc:
– Mặc kệ. Ngươi đã ném, ta nhặt được, vậy thì là của ta rồi.
Lý lẽ tréo ngoe nhưng… cũng không phản bác được.
Khóe miệng Thẩm Biệt Vân khẽ giật mấy cái, nhìn Khương Tước mặt dày như không có chuyện gì xảy ra, chỉ biết im lặng.
Trước kia nàng chỉ độc miệng, giờ đến cả liêm sỉ cũng vứt luôn rồi sao?
Hắn nhớ rất rõ, nàng từng là người cực kỳ sĩ diện, lúc nào cũng thích hơn thua với Phất Sinh. Rõ ràng chẳng bằng ai, nhưng lại hay cậy mạnh, sợ nhất là mất mặt.
Khương Tước thì nghênh ngang bước ra khỏi hình đường.
Nguyên chủ có sĩ diện, nhưng nàng thì không.
Bỏ hết phẩm chất cá nhân, sống một đời thoải mái bất chấp đạo lý — nàng không ngại chút nào.
Không có linh căn, ra khỏi tông môn thì toàn yêu thú và đám tán tu rình rập, nguy hiểm bủa vây tứ phía.
Giữa lúc đó lại có một món hộ thân pháp khí tự bay tới trước mặt, không lấy chẳng phải quá ngốc rồi sao?
Mấy người trong hình đường chỉ biết im lặng nhìn theo bóng nàng khuất dần, mặt mày cau có như nuốt phải ruồi.
Diệp Lăng Xuyên giơ chân đá Văn Diệu một cái:
– Đuổi theo! Đừng để nàng chạy mất!
Thẩm Biệt Vân cũng dặn thêm:
– Quan trọng nhất là phải trông cho kỹ, đừng để nàng lấy danh nghĩa “phu nhân tiên chủ” ra làm chuyện xấu.
Sau vụ xui xẻo ban nãy, Văn Diệu chẳng còn gan giở trò nữa, ngoan ngoãn gật đầu, vội đuổi theo Khương Tước.
Thẩm Biệt Vân đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi, rồi quay lại liếc qua thanh đoạn kiếm nằm trên đất.
Hắn và hai vị sư đệ đưa mắt nhìn nhau, đều không biết phải nói gì.
Một kẻ vốn tưởng là sẽ chết, vậy mà lại chém gãy kiếm của Diệp Lăng Xuyên, cầm luôn Hồng Mông Phiến, còn kết hôn với tiên chủ...
Thật sự là... quá mức!
Khương Tước quay về khu đệ tử, định thu dọn hành lý. Nhưng chưa đi được bao xa, nàng đã phát hiện một đệ tử ngoại môn đang lặng lẽ theo sau mình.
Vừa đi, nàng vừa tính toán: Thiên Thanh Tông nằm tận phía Nam, còn Trần Hư đạo trưởng lại ở tận trấn Thúy Khê phía Bắc.
Chỉ dựa vào đôi chân này, trong ba ngày căn bản không thể đi qua được.
Phải cần một con tọa kỵ.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, phía sau liền vang lên một giọng mỉa mai:
– Tự ngươi mà tìm tọa kỵ đi. Ta sẽ không chở ngươi đâu.
Khương Tước quay đầu lại, thấy Văn Diệu đang ngẩng cao đầu, nhìn nàng như nhìn người bằng… lỗ mũi.
– Người xấu xí không được ngồi phi thiên mã của ta!
Khương Tước nhếch môi:
– Xì.
Nguyên chủ xấu chỗ nào chứ? Chẳng qua là ngày nào cũng rắp tâm hại nữ chính, không buồn ăn uống, nên mới gầy gò khô quắt thế thôi.
Dù gì cũng là tỷ muội ruột thịt, Khương Tước dẫu có kém thì cũng chẳng đến mức khó coi không ai dòm ngó.
“Không biết lễ nghĩa, chẳng ra dáng nam tử chút nào. Bảo sao Khương Phất Sinh chán ghét ngươi nhất. Còn bày đặt uyên ~ ương ~ khóa ~, liệu hồn đó, chờ nàng tỉnh táo lại rồi thì chắc gì còn thèm để ý đến ngươi!”
Khương Tước chuyên trị đâm vào chỗ đau, lời nói cay độc lại đúng lúc, đúng chỗ khiến người nghe tức đến nghẹn họng.
Văn Diệu đang cười hí hửng, chớp mắt cái đã cứng đờ mặt, bị chọc tức đến mức hai tay run bần bật:
“Ngươi, ngươi…”
Người trong tiên môn phần lớn đều có tu dưỡng, chưa từng chửi tục, nói nặng vài câu cũng là chuyện hiếm. Văn Diệu chỉ tay vào Khương Tước, nghẹn nửa ngày trời, cuối cùng thốt ra một câu: