Sư Muội Hiểm Độc Không Hối Cải, Vào Tông Môn Gây Họa Khắp Nơi

Chương 8

Trước Sau

break
“Ta mà còn nói chuyện với ngươi nữa thì ta là chó!”

Vậy thôi?

Không đùa chứ?

Chẩn đoán chính xác: khả năng công kích bằng lời của Văn Diệu = bằng không.

Khương Tước phẩy tay như xua ruồi, xoay người đuổi theo cô nương vừa đi về phía khu đệ tử.

Sau lưng lập tức vang lên tiếng Văn Diệu gào lớn:

“Ta tuyệt đối không cho ngươi cưỡi Phi Thiên Mã của ta đâu!”

Khương Tước không thèm quay đầu, tiện tay giơ thẳng ngón giữa.

Văn Diệu: “...Thảo.”

Tuy không hiểu động tác kia có ý gì, nhưng cảm giác rõ ràng là — rất dơ.

Vừa sắp bước đến cửa khu đệ tử, cô nương phía trước đột nhiên quay đầu chạy về, vẻ mặt hoảng hốt, miệng cứ lặp đi lặp lại:

“Đáng sợ quá! Đáng sợ quá!”

Khương Tước nhướng mày, bước thêm hai bước thì nhìn thấy trước cổng khu đệ tử có một con Bạch Hổ cao gần ba người đang nằm phục dưới đất.

Bộ lông trắng bóng dưới ánh nắng rực rỡ ánh lên sắc ánh bạc, đôi mắt tím sắc bén không ngừng đảo quanh, trông như đang tìm mồi.

Khương Tước vừa nhìn thấy cặp mắt tím ấy liền khựng lại.

Chẳng phải đây là con Bạch Hổ tím nổi tiếng khó thuần phục của Vô Uyên sao?

Là thần thú cấp Kim Đan kỳ.

Khu này toàn là đệ tử ngoại môn tu vi chỉ mới Luyện Khí kỳ, ngay cả yêu thú bình thường cũng khó đối phó, huống chi là một con thần thú hung hãn như vậy.

Không trách cô nương kia hoảng hốt bỏ chạy. Khương Tước cũng toan quay đầu rút lui. Dù sao nàng cũng chỉ là một “tiểu phế vật”, không muốn đi tìm đường chết.

Vừa mới nhấc chân, từ bức tường khu đệ tử bỗng vút ra một thanh kiếm, bổ thẳng vào đầu con Bạch Hổ:

“Cút ngay!”

Bạch Hổ mắt tím gầm nhẹ, ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm Khương Tước.

Nó đứng yên quan sát nàng vài giây. Có thể là gương mặt nàng hợp gu nó, cũng có thể là màu áo nàng khiến nó hài lòng.

Tóm lại, con Bạch Hổ ấy không rời đi khu đệ tử, mà lại giơ móng chậm rãi bước về phía Khương Tước. Đầu lưỡi dài đầy gai ngược liếm nhẹ qua hàm răng sắc như dao, miệng phát ra từng tiếng gầm trầm đục.

Da đầu Khương Tước như muốn nổ tung, trong lòng hét lên:

Ngọa tào tào!


Nó muốn ăn nàng!

Khương Tước cắm đầu chạy thục mạng, còn con Bạch Hổ thì thong dong rượt theo sau.

Đám đệ tử trong cư vốn đang run cầm cập, giờ lại chen nhau bò lên tường vây xem náo nhiệt.

“Ai da, là Khương Tước! Nàng đúng là nghĩa khí, lấy thân dụ hổ cứu chúng ta!”

“Phải đó, tuy bình thường nàng hơi… chướng mắt chút, nhưng cũng chỉ nhằm vào Khương Phất Sinh thôi, chưa từng làm khó ai khác.”

“Nhưng mà nàng không có linh căn, lần này chẳng phải toi đời rồi sao?”

“Cảm động quá… là bọn ta hiểu lầm nàng. Khương Tước, ngươi cứ yên tâm mà đi, ta nhất định sẽ chọn cho ngươi một mảnh mộ phần thật đẹp!”

Đúng lúc Khương Tước chạy ngang qua đám đệ tử cư: “…”

[Dù hiểu lầm này hơi lớn, nhưng có thể đừng mải cảm động không? Mau ra cứu ta một tay đi chứ!]

“Khương Tước, coi chừng!”

Không biết ai hét to một tiếng. Khương Tước không quay đầu, không dừng bước, chỉ biết cắm đầu chạy nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn bị móng vuốt to như che cả bầu trời của Bạch Hổ tóm gọn.

Nàng phun ra một ngụm máu tươi.

Mẹ nó!

Trong sân, mọi người không nỡ nhìn cảnh nàng bị ăn thịt, người thì lấy tay che mắt, kẻ nhát gan thì ô ô khóc rấm rứt.

Bạch Hổ quẫy đuôi, liếc nhìn Khương Tước – con “chuột con” này chẳng đủ nhét kẽ răng nó.

Miệng hổ há rộng, máu me lởm chởm, từng chút từng chút tiến gần. Đang định một ngụm nuốt chửng “chuột con”, thì… chiếc răng nanh bên trái đột nhiên bị ai đó giữ chặt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc