Sư Muội Hiểm Độc Không Hối Cải, Vào Tông Môn Gây Họa Khắp Nơi

Chương 6

Trước Sau

break
Nhị sư huynh và tam sư huynh cũng đồng loạt quỳ xuống theo:

“Xin tiên chủ lập khế ước!”

Còn dám quỳ cầu nữa cơ đấy.

Vô Uyên rũ mắt, mặt nghiêng đi, ánh mắt lạnh lẽo như sương, quanh thân hàn khí ngút trời:

“Xem ra đầu các ngươi cứng lắm nhỉ.”

Cả bốn người đồng loạt run rẩy, theo phản xạ lập tức đưa tay ôm chặt lấy cổ.

Tiên chủ nổi tiếng là thích bẻ cổ người — từng chút một, từng chút một — chẳng khác gì đang thu hoạch vụ mùa.

Ai từng thấy rồi, cũng ám ảnh đến mấy đời.

Viên Tam Sinh Thạch trong tay Thẩm Biệt Vân khẽ run lên, hắn còn đang lưỡng lự thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay nhẹ hẫng.

Ngẩng đầu lên, hắn trông thấy Khương Tước đã bước lên, đứng chắn trước mặt Vô Uyên, đưa lưng về phía hắn.


– Này này này! Quỳ xuống mau, nhìn thẳng vào tiên chủ như thế là bất kính lắm đấy!

Nhưng Khương Tước chẳng có ý định quỳ, nàng cắn rách đầu ngón tay, nhỏ máu lên viên Tam Sinh Thạch. Một luồng kim quang lóe lên, máu lập tức thấm vào trong đá. Nàng đưa viên đá ấy cho Vô Uyên.

– Thành thân thôi mà, đâu phải không thể giải được.

Sau khi lập khế ước, chỉ cần ba năm không sinh con, Tam Sinh Thạch sẽ tự động mất hiệu lực, hai người sẽ có thể giải ước mà không cần ràng buộc.

Hơn nữa… biết đâu nàng chẳng tìm ra Trần Hư đạo trưởng, ba ngày nữa là chết rồi cũng nên.

– Ngươi do dự như thế… chẳng lẽ sợ mình sẽ thích ta?

Vô Uyên ngẩng lên nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch như cười như không, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo như hàn đàm – chỉ một thoáng thôi là có thể kéo người chết chìm.

Tim Khương Tước giật thót, tay siết chặt viên Tam Sinh Thạch.

– Ngươi cũng dám nghĩ vậy thật đấy. – Trong mắt Vô Uyên ánh lên một tia lạnh sắc.

Chẳng qua chỉ là một kẻ lướt qua, cho dù có thành thân, cũng không thay đổi được điều gì.

Khương Tước thì không để tâm, thứ nàng để tâm là Phất Sinh.

Ít nhất bây giờ, người kia… chưa thể chết được.

Vô Uyên thu ánh mắt lại, đầu ngón tay khẽ điểm lên viên Tam Sinh Thạch, nhỏ xuống một giọt máu.

Lập tức, viên đá bừng lên ánh sáng vàng chói mắt, xoay quanh hai người như những sợi tơ mảnh quấn lấy tóc, chẳng thể phân biệt đâu là ai.

Một lát sau, ánh sáng nhàn nhạt ấy đổ ập vào giữa trán cả hai người.

Tà áo tung bay, rồi chậm rãi hạ xuống. Trên trán hai người, một ấn ký màu vàng giống hệt nhau hiện ra.

Hôn khế đã hoàn thành.

Vô Uyên đứng thẳng người, bóng dáng cao lớn phủ trùm lấy nàng:

– Khương cô nương, người ít lời thì sống được lâu hơn đấy.

Khương Tước hiểu, hắn đang cảnh cáo nàng.

Còn chẳng phải sợ nàng mượn danh nghĩa “phu nhân tiên chủ” mà tác oai tác quái, làm càn làm bậy, tiếp tay cho người khác gây chuyện sao?

Nàng hiểu ý:

– Yên tâm, chuyện này ngoài chúng ta ra, sẽ không ai biết nữa.

Một cơn gió lạnh vụt qua, bóng dáng Vô Uyên đã biến mất hoàn toàn.

Bốn vị sư huynh đồng loạt thở phào, người nào người nấy đều lau mồ hôi lạnh trên trán.

Văn Diệu sợ đến mức ôm ngực, mất một lúc lâu mới thở lại bình thường.

Khương Tước cũng thả lỏng được một hơi, nhún vai, xoay người bỏ đi.

Nàng đang vội, không thể chần chừ.

– Này. – Thẩm Biệt Vân lên tiếng gọi lại, đưa tay ra:

– Trả ta Hồng Mông Phiến.

Cứ tưởng Khương Tước sẽ ngoan ngoãn giao ra, ai ngờ nàng tròn mắt nhìn hắn, kinh ngạc hỏi lớn:

– Đồ đã quăng xuống còn có thể đòi lại à?


Nàng siết chặt cây quạt trong ngực, ánh mắt nhìn hắn đầy khinh khỉnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc