Tôi nghe những lời nói cay độc từ người phụ nữ kia, mà chẳng biết phải phản ứng như thế nào cả. Bấy giờ, bà ta ném một miếng thịt và thậm chí là một con cá xuống mặt đất, rồi nói:“Này, cái dòng thứ chó nhà mày, có muốn lấy mấy thứ đó không?”
Tôi nhìn miếng thịt cùng con cá kia mà cảm thấy rất vui, liền lập tức lên tiếng:
“Cô thật sự cho tôi sao? Tôi cảm ơn cô rất nhiều!”
Người phụ nữ kia bật cười trong sự mỉa mai:
“Ừ, được, tao có thể cho mày mấy thứ đó. Nhưng mà cái dòng thứ không biết nhục như mày, tao muốn xem mày sẽ không biết nhục đến mức nào nữa đây? Giờ thì mau quỳ xuống, dập đầu xuống đất cầu xin tao. Nếu làm tao hài lòng, có khi tao sẽ cho mày mấy thứ đó.”
Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nhưng biết làm gì bây giờ ngoài việc cam chịu? Sau đó, tôi liền quỳ xuống đất. Khi đầu của tôi dập xuống nền, hai bàn tay chắp lại, trong nỗi nhục nhã đến tột cùng, tôi nói:
“Được, tôi sẽ làm theo ý của cô, miễn là cô giữ lời là được…”
Thế là tôi cứ vừa lạy vừa dập đầu lia lịa, trong khi miệng không ngừng van xin:
“Tôi cầu xin cô rất nhiều… Làm ơn, hãy cho tôi mấy thứ đó đi… Tôi thật sự rất cần… nếu không, tôi sẽ gặp chuyện mất… Tôi lạy cô đó, tôi cầu xin cô… Làm ơn, cô hãy đồng ý đi… Bởi vì tôi đã làm theo ý của cô rồi mà…”
Tôi vừa nói vừa dập đầu liên tục dưới ánh mắt khinh bỉ của ả ta. Bà ta nhìn tôi, rồi bật cười lớn, nói với mọi người xung quanh:
“Hahahaha! Mọi người nhìn kìa! Tôi không ngờ cô ta lại không có chút liêm sỉ nào như vậy! Không biết là bần hèn đến mức nào mà lại đi ăn bám, ăn xin, ăn mày kiểu này!”
Trước những lời chê bai từ người phụ nữ, đám người xung quanh cũng bắt đầu xì xào, phán xét:
“Phải đó, cô ta đúng là loại phụ nữ không biết nhục, tôi không hiểu sao loại người này còn tồn tại trên đời nữa!”
“Phải, cái loại như cô ta chỉ biết nhận sự bố thí từ người khác. Sao ông trời không khiến cô ta cụt tay cụt chân luôn đi, lúc đó thì muốn làm ăn xin cũng được...”
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên má tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, đầu thì rát buốt, có lẽ đã chảy máu rồi. Tôi run rẩy lên tiếng:
“Cô ơi… tôi đã làm theo những lời của cô rồi… Làm ơn… cô hãy cho tôi mấy thứ đó được không? Tôi cầu xin cô đó…”
Người phụ nữ bật cười, tiến tới, dùng chân đạp lên tay tôi. Ánh mắt bà ta đầy căm ghét, môi mím chặt rồi nói:
“Ừ, đúng là cái loại chẳng ra gì. Được rồi, hôm nay coi như tao bố thí cho mày, gọi là tích đức cho đời con tao. Nếu sau này mày còn muốn ăn xin nữa, thì cứ tìm gặp tao. Tao sẽ bố thí cho mày… Nghe rõ chưa, đồ đàn bà chẳng có chút giá trị gì hết!”
Tôi nghe những lời mỉa mai đó mà chỉ biết ấm ức nhẫn nhịn thôi. Bởi vì lúc này, tôi như vừa được cứu sống, nhờ có mấy món thức ăn đó. Còn bà ta thì bỏ đi, không muốn quan tâm gì nữa. Tay tôi thì đau nhói.
Tôi bắt đầu bò tới chỗ đồ ăn, định nhặt nó lên. Trong sự tủi nhục, tôi thầm nghĩ:
“Ừ… như vậy cũng chẳng sao hết… So với việc bị mẹ chồng bắt nạt, chuyện này có khi còn đỡ hơn. Giờ mình đã có cái ăn. Ngày mai không biết họ có cho nữa không? Dù những gì họ làm là quá đáng… nhưng mình vẫn nên cảm ơn, vì ít nhất họ đã giúp mình sống tiếp…”
Thế là tôi nhặt những món đồ ăn ấy lên, rồi đứng dậy, trong nỗi tủi nhục của bản thân. Tôi tiến tới hàng rau, định mua một bó rau muống. Người phụ nữ bán rau nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ghét bỏ rồi nói:
“Hứ! Loại đàn bà như mày, định đến ăn xin nữa hả? Nhưng ở đây không phải chỗ bố thí đâu! Mau cút đi!”
Tôi lên tiếng, giọng run run:
“Không… tôi không phải xin bà bố thí gì hết… Tôi muốn mua rau của bà…”
Bà ta khinh thường đáp:
“Hứ! Cái thứ tiền dơ bẩn mày có, chắc cũng là đi ăn xin của thiên hạ chứ gì? Tao mà lấy chắc gặp xui cả năm quá! Mà nhìn cái mặt mày ở đây là tao thấy xui tận mạng rồi! Mày muốn rau đúng không? Tao có bó rau dập nát nè, cho bò nó còn chê, nhưng thôi, coi như tao bố thí cho cái loại cô hồn các đảng nhà mày! Nuốt được thì nuốt, rồi nghẹn chết luôn đi cho rồi, đồ đàn bà không biết xấu hổ!”
Nói rồi, bà ta ném bó rau vào mặt tôi, như muốn đuổi tôi đi. Còn tôi… chỉ biết ôm mặt khóc nức nở, nhục nhã đến tột cùng, không thể làm gì khác…
Thế rồi chất giọng của bà ta cũng đã vang lên, nó mang theo sự chanh chua: "Nè mày hãy mau cút khỏi đây đi. Nhìn mày là tao cảm thấy bẩn mắt rồi! Thứ cô hồn các đảng!"
Tôi lên tiếng: "Xin lỗi vì đã làm phiền chị ạ!"
Thế là tôi ôm sự tủi nhục mà bước đi trên đường, khi nước mắt không ngừng tuôn trên má. Khi lòng tự trọng đã thật sự biến mất bởi vì sợ mẹ chồng mình...