Sự Hối Tiếc Muộn Màng

Chương 8: Chỉ Biết Chấp Nhận

Trước Sau

break

Tôi trở về nhà trong sự mệt mỏi. Mẹ chồng lúc này nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt tức giận, như thể một con hổ đói có thể lao tới xé xác tôi bất cứ lúc nào. Giọng bà ta gầm lên giận dữ:

“Mày có làm đúng những gì tao dặn không? Con đàn bà vô dụng, chẳng biết làm được việc gì cho ra hồn!”

Tôi run rẩy, đứng bất động trong sự sợ hãi, cố lấy hết can đảm để đáp lời:

“Dạ… những gì mẹ dặn con mua, con đã mua đầy đủ hết rồi…”

Nghe vậy, bà ta liền tiến đến cái giỏ tôi đang cầm trên tay, chăm chú kiểm tra từng thứ bên trong. Khi dường như đã cảm thấy hài lòng, bà ta buông một câu đầy mệnh lệnh:

“Được rồi, mua đồ như vậy là tạm được. Từ bây giờ, mày phải làm điều đó thường xuyên, nghe rõ chưa?”

Tôi nghe lời bà ta mà cảm thấy cả người như bị đông cứng. Một luồng gió lạnh dường như vừa thổi qua, xuyên thấu tận xương tủy. Tôi tự hỏi bản thân sẽ còn phải đánh đổi bao nhiêu lần giá trị của mình nữa, để có thể tồn tại trong căn nhà này.

Tôi không biết những lần tới, khi xin họ chút đồ ăn, liệu họ có thương hại mà cho, hay sẽ tiếp tục hành hạ và phỉ báng tôi như vẫn thường làm? Trong mắt họ, tôi chẳng khác gì một con vật, một kẻ ăn xin ăn mày không có chút giá trị nào.

Đang còn đắm chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang, bất chợt bà ta tiến đến gần, rồi bất ngờ đưa tay bóp chặt cánh tay tôi, nhéo một cái đau điếng. Giọng bà ta gào lên, giận dữ như dã thú:

“Này mày còn đứng đó làm gì? Mau xuống bếp nấu cơm cho tao với chồng mày ăn! Mày định để tụi tao chết đói hả? Cái loại đàn bà như mày, đến một bữa cơm còn không biết đường lo, thì sống làm gì nữa? Tao không hiểu tại sao cái nhà này lại rước một thứ vô dụng như mày về làm dâu. Thà tao nuôi một con chó còn hơn!”

Tôi lặng người trước những lời nói tàn nhẫn ấy. Nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên má. Tôi cố nén cơn đau, cố giữ bình tĩnh để không bật khóc thành tiếng. Tôi cất giọng nhẹ nhàng:

“Mẹ… con sẽ đi nấu cơm ngay. Xin mẹ buông tay con ra…”

Bà ta cuối cùng cũng chịu buông tay, nhưng ngay sau đó lại bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt tôi. Cái tát như trời giáng khiến đầu tôi quay cuồng, mắt tối sầm lại. Trong lúc tôi đang khóc nức nở, giọng bà ta lại vang lên, lạnh lùng đến rợn người:

“Cái tát này là để cảnh cáo! Lần sau tao nói thì đừng có mà lên tiếng cãi lại, hiểu chưa? Còn bây giờ thì đi nấu ăn ngay, để lát tao với chồng mày còn ăn cơm!”

Tôi cúi đầu, lặng lẽ quay người bước xuống bếp, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Trong lòng tôi là một cơn sóng ngầm của đau đớn và tuyệt vọng. Tôi tự hỏi bao giờ cái vòng lặp tàn nhẫn này mới kết thúc. Ngày này qua ngày khác, tôi bị mắc kẹt trong một chuỗi dài những nỗi đau, sự sỉ nhục, chỉ vì tôi là một nàng dâu không được yêu thương, không được xem là con người.

Tôi không biết còn có thể chịu đựng đến bao giờ. Tôi đã nhiều lần cầu mong rằng họ sẽ nhận ra những gì họ đã làm là sai trái. Tôi hy vọng một ngày nào đó, sự độc ác trong họ sẽ nguôi đi, lòng trắc ẩn sẽ trỗi dậy, và họ sẽ đối xử với tôi như một con người. Nhưng dường như ông trời quá bất công. Họ ngày càng trở nên cay nghiệt hơn, còn tôi thì dần đánh mất chính mình.

Tôi phải làm sao đây? Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần, như một đoạn ghi âm cũ kỹ bị tua đi tua lại mãi không dừng. Mỗi lần như thế, tôi lại chỉ biết thở dài và tự nhủ: "Có lẽ đây là số phận, và tôi bắt buộc phải cam chịu.”

Tôi đã từng nghĩ nếu mình nhẫn nhịn đủ, nếu mình cố gắng đủ, thì sẽ có một ngày họ thay đổi. Nhưng tôi sai rồi. Cái gọi là hy vọng chỉ là ảo ảnh, còn hiện thực thì cứ liên tục giày xéo tôi, biến tôi thành kẻ chỉ biết chịu đựng. Họ không cần lý do để ghét tôi. Họ ghét vì tôi tồn tại, vì tôi là người con dâu mà họ chưa từng mong đợi.

Và rồi, như một cuốn phim buồn không có hồi kết, những suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi biết rằng bản thân mình đang mệt mỏi đến mức kiệt sức, nhưng vẫn chẳng thể nào buông xuôi. Vì cuộc sống này, dù có tàn nhẫn đến đâu, cũng không cho tôi quyền lựa chọn con đường khác. Tôi không có nơi nào để đi, không có ai để bám víu, và không còn đủ dũng khí để vùng lên.

Người ta thường nói: “Nếu không thể thay đổi hoàn cảnh, thì hãy thay đổi cách nhìn nhận.” Nhưng tôi đã cố gắng rồi. Tôi đã thay đổi bản thân mình đủ kiểu, làm vừa lòng họ đủ cách, vậy mà mọi thứ vẫn không khác đi. Tôi giống như một kẻ hề trong chính cuộc đời mình một nhân vật chỉ biết diễn vai cam chịu, giấu đi mọi đau đớn phía sau nụ cười gượng gạo, để rồi mỗi khi đêm về lại âm thầm khóc trong góc tối.

Tôi có lẽ là nữ chính trong câu chuyện đời mình. Nhưng nếu nữ chính không có quyền định đoạt số phận, nếu chỉ biết lặng lẽ chịu đựng trong đau khổ, thì có khác gì một con vật đứng ngoài rìa của cuộc đời?

Và thế là câu chuyện ấy vẫn tiếp diễn như một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Tôi vẫn như vậy vẫn kẹt lại trong những chuỗi ngày bi kịch, bởi vì tôi đã chấp nhận nó. Và cũng có thể… tôi chưa bao giờ được dạy cách bước ra khỏi những tổn thương ấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc