Sau khi tôi dọn dẹp nhà cửa và xông rồi, mẹ chồng cất tiếng gọi:
“Con Linh đâu rồi hả? Ra đây tao biểu coi!”
Tôi vội vàng chạy lên, ánh mắt sợ hãi nhìn bà. Trong lòng bối rối, tôi thầm nghĩ:
“Không biết lần này bà ấy lại định gây chuyện gì nữa đây? Liệu có bị đánh đập hay hành hạ như mọi khi không?”
Khi tôi còn đang chìm trong những dòng suy nghĩ, giọng nói có phần dịu dàng của bà ta bất ngờ vang lên, khiến tôi tạm thời thoát khỏi sự lo lắng:
“Này, bây giờ mày hãy cầm số tiền này đi mua đồ. Ở đây có 30 ngàn, mày phải mua được rau, thịt và cá về cho cả nhà ăn. Nếu không mua đủ thì đừng trách tao! Cái loại đàn bà như mày, chỉ biết phá của mà thôi...”
Nghe đến đây, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Tôi cảm thấy vô cùng ấm ức, chỉ muốn òa khóc, nhưng lại cố kìm nén vì biết nếu mình bật khóc, bà ta sẽ viện cớ để tiếp tục đánh đập.
Tôi cầm tiền trong tay, vẫn thấy khuôn mặt bà đầy vẻ khó chịu. Dường như bà không vừa ý điều gì đó. Ngay lập tức, bà ta nắm lấy tóc tôi rồi liên tục tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi khóc nức nở trong đau đớn, không hiểu vì sao bà ta lại làm vậy. Một người mẹ chồng độc ác như vậy, tôi chỉ có thể âm thầm oán than trong lòng, không dám nói ra. Tôi nhẹ giọng hỏi:
“Mẹ, sao mẹ lại đánh con? Rốt cuộc con đã làm sai điều gì?”
Bà ta gầm lên như một con hổ dữ, rồi lại tát thêm một cái vào mặt tôi. Tôi ôm mặt, nước mắt tuôn dài trên má. Với sự cay nghiệt, bà ta nói:
“Hưa! Mày hỏi tao tại sao à? Vì nhìn mặt mày tao thấy khó chịu! Tao chỉ muốn phá tan cái mặt mày thôi. Mà nhớ cho kỹ, với số tiền đó mày phải mua đúng những gì tao dặn, bằng không đừng trách!”
Tôi nghẹn ngào trong tủi nhục, không dám đáp lại lời mẹ chồng vì sợ bà ta tiếp tục đánh. Tôi lập tức rời đi trong tâm trạng sợ hãi, cảm thấy như đang rơi vào địa ngục không lối thoát, một địa ngục mà người con dâu, như tôi phải chấp nhận sự khổ nhục khi bị mẹ chồng bắt nạt.
Không kiềm chế được cảm xúc, tôi bật khóc nức nở và thầm gào lên trong lòng:
“Trời ơi… Tại sao ông lại để con khổ như thế này? Bà ta bắt con mua thịt, cá và rau trong khi vật giá leo thang từng ngày. Ba chục ngàn làm sao đủ? Nếu con không mua được đúng ý, chắc chắn bà ta sẽ đánh chết con mất. Giờ con biết làm gì đây?”
Tôi vừa đi vừa khóc, như một kẻ mất hồn. Không lâu sau, tôi đến chợ. Nhìn xung quanh, tôi hoang mang, chẳng biết phải mua gì cho đủ.
Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu tôi:
“Nếu mình không mua đủ những thứ đó, chắc chắn bà ta sẽ giết chết mình mất. Mình phải thử cầu xin mọi người ở đây. Biết đâu họ thương hại, giảm giá một chút. Dù chỉ là một ít thôi cũng tốt, miễn sao khi về nhà không bị đánh nữa. Mình tin rằng giữa chợ vẫn còn có người tốt…”
Tôi bắt đầu bước đến các quầy hàng, trong tâm trạng vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Không còn cách nào khác, tôi đành lên tiếng cầu xin một người đàn bà đang bán cá và thịt. Giọng tôi run rẩy, ngập ngừng:
“Cô ơi, xin cô giúp con được không? Mẹ chồng con là người rất khó tính. Bà chỉ đưa cho con ba chục ngàn, bắt mua thịt, cá và cả rau nữa. Nhưng giờ mọi thứ đều tăng giá, con không biết phải làm sao. Nếu con không mua đủ, bà sẽ đánh chết con mất. Cô làm ơn giảm giá, bán rẻ cho con một chút cũng được. Con xin cô, xin cô thương tình giúp con với…”
Trước lời cầu xin tha thiết của tôi, nhiều người bắt đầu xúm lại. Một người đàn bà bên cạnh lên tiếng châm biếm:
“Hưa, cái gì đây? Đúng là cái loại ăn vạ. Có mấy đồng mà cũng không mua nổi cá với thịt, còn bày đặt đi xin. Loại nghèo hèn như cô, chắc muốn ngồi không mà có ăn? Người ta bán được bao nhiêu lời lãi? Cô còn giả vờ tội nghiệp để xin xỏ lòng thương? Đúng là loại đàn bà chẳng ra gì!”
Câu nói ấy như nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi cảm thấy nhục nhã và bất lực đến tận cùng. Nước mắt tôi không ngừng rơi, chẳng biết phải làm sao, trong khi những lời lẽ cay nghiệt vẫn vang lên không dứt…
Trong nỗi nhục nhã và sự cam chịu của bản thân, tôi đáp lại người phụ nữ kia:
"Cô ơi, con hết cách rồi nên mới phải làm như vậy. Mong cô hãy thông cảm cho con. Nếu còn có lựa chọn nào khác, con đã không làm như thế. Cô làm ơn hiểu cho con với, vì số phận con đã khổ lắm rồi..."
Tôi cố gắng lên tiếng trong sự cầu xin tha thiết, mong rằng ai đó sẽ động lòng thương mà cho tôi một con đường thoát. Nhưng người phụ nữ đanh đá khi nãy lại tiếp tục lên tiếng:
"Hưa, tôi nói không sai mà. Dòng giống ăn vạ như cô chẳng biết liêm sỉ là gì, cũng không biết xấu hổ ra sao. Cái mặt cô còn dày hơn cả bức tường thành. Loại người như cô đúng là rác rưởi của xã hội!"