Sự Hối Tiếc Muộn Màng

Chương 3: Sự Kỳ Vọng Cuối Cùng

Trước Sau

break

Tôi nghe theo lời của mẹ chồng, mang theo sự ấm ức xuống dưới bếp để quét dọn. Tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt của bà ta nữa, nhưng phận làm dâu thì làm sao có thể không nhìn thấy mặt mẹ chồng mình được. Hơn hết, tôi cũng chẳng biết rằng những ngày tiếp theo, liệu bà ta sẽ bớt đi bản tính khắc nghiệt của mình, hay lại tiếp tục dùng dằn, hành hạ, tra tấn tôi như cuộc sống địa ngục này?

Tôi bắt đầu trách bản thân mình. Tại sao lại nhu nhược như vậy? Tại sao không thể đứng lên để thoát khỏi số phận này? Nhưng cuộc đời này đâu cho chúng ta sự lựa chọn. Mà cho dù có cố gắng lựa chọn đi chăng nữa, thì kết quả cũng bằng không mà thôi, khi tôi chẳng có một điểm tựa nhất định. Nếu như tôi tự mình khép lại câu chuyện này, liệu rằng câu chuyện tiếp theo có còn trắc trở hơn câu chuyện này không?

Nên tôi chọn chấp nhận chịu khổ đau, chỉ mong rằng sẽ tìm ra được con đường hạnh phúc, chứ không phải là buông bỏ, để rồi bản thân rơi vào một con đường tồi tệ hơn thì sao? Thế là tôi mang theo sự ấm ức đó mà tiếp tục làm công việc nhà, thậm chí thầm nghĩ rằng, mọi thứ sẽ kết thúc. Tôi mong rằng mẹ chồng có thể nhìn thấy sự siêng năng của tôi mà nguôi đi bản tính ấy. Bà ta sẽ biết trân trọng tôi hơn, thậm chí không còn áp bức hay khiến tôi phải khổ sở như thế này nữa.

Sau những dòng suy nghĩ miên man, thời gian cũng dần trôi, chốc lát đã đến buổi tối. Chồng tôi giờ đây cũng về đến nhà. Mặc dù anh ta có đôi lúc giống mẹ mình, có phần khắt khe với tôi, và đôi khi nghe lời mẹ chồng mà khiến tôi tổn thương.

Nhưng anh ta thật sự rất yêu tôi, và tôi có thể cảm nhận được điều đó. Bởi vì lúc nào cũng vậy, anh ta luôn ôm tôi ngủ, luôn trò chuyện với tôi. Nếu như lúc đó anh ta không say rượu, thậm chí không nổi nóng, thì chúng tôi vẫn rất hạnh phúc. Cũng vì cảm nhận được tình yêu của chồng nên tôi mới ở lại căn nhà này đến bây giờ.

Tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Người vừa bước vào không ai khác chính là chồng tôi. Tôi vui lắm, lập tức chạy ra và nói: "Chồng, anh về rồi! Hôm nay công việc thế nào? Có ổn không anh?"

Anh ta tỏ ra vui vẻ, đáp lại: "Cũng được! Hôm nay ở nhà thế nào? Em có nghe lời mẹ không?"

Nghe câu này, tôi lặng người. Tôi không biết phải nói gì, cũng không biết giải thích ra sao, vì anh ta luôn tin lời mẹ mình. Giờ đây cả hai cùng bước vào nhà, bỗng anh ta nhìn thấy trên khuôn mặt tôi có một vết đỏ. Dưới ánh đèn sáng trong nhà, anh ta có vẻ tò mò xen lẫn lo lắng, liền hỏi: "Này, em bị gì vậy? Sao mặt em lại đỏ như thế kia?"

Tôi định kể lại những gì đã xảy ra, thì mẹ chồng đã lên tiếng trước: "Nó mất dạy với mẹ. Mẹ nói một câu, nó cãi một câu. Vậy nên mẹ tức quá, cho nó vài cái bạc tay ấy mà. Con phải dạy lại vợ mình đi, đừng để nó ăn nói hỗn xược với mẹ như vậy. Nếu không, có ngày mẹ không chỉ đánh nó đâu, mà còn tống cổ nó ra khỏi nhà nữa. Mẹ nói thật, cái loại như nó không xứng đáng làm vợ con đâu, coi chừng có ngày nó leo lên đầu đấy!"

Hôm nay chồng tôi may mắn không say, anh ta tỉnh táo nên đứng về phía tôi một chút. Chính vì thế mà tôi còn lưu luyến, còn ở lại cái căn nhà này, vì cảm nhận được chút tình thương mà anh dành cho mình. Anh ta nói với mẹ nhưng có phần e dè: "Được rồi, con sẽ dạy bảo cô ấy. Nhưng mà mẹ cũng đừng đánh cô ấy như vậy. Cô ấy đang mang thai con của con, với lại đánh như vậy không tốt đâu mẹ."

Dứt lời, anh quay sang tôi và nói: "Lần sau em hãy nghe lời mẹ, đừng cãi lại nữa, nghe rõ chưa? Em biết tính mẹ nóng, nếu không vừa ý bà, bà sẽ không bỏ qua đâu. Phận làm dâu, em phải sống theo những gì mẹ sắp đặt thì gia đình mới yên ấm được."

Tôi ôm nỗi tủi nhục khi chồng mình lại dạy dỗ bằng những lời khuyên phải nghe lời mẹ, trong khi anh chẳng biết được rằng mẹ anh là người như thế nào, bà ta đã hành hạ tôi ra sao.

Sau khi trách tôi vài câu, anh im lặng rồi bảo tôi dọn cơm lên ăn. Tôi đồng ý. Sau khi dọn cơm, chúng tôi bắt đầu ăn trong sự khó chịu từ mẹ chồng, bà cứ nhìn tôi chằm chằm, như đang ấp ủ một âm mưu gì đó.

Điều ấy khiến tôi rất lo lắng. Còn chồng tôi thì vẫn thản nhiên ăn uống, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả...

Ăn cơm xong, tôi phải dọn dẹp tất cả mọi thứ, trong khi bọn họ ngồi đó nói chuyện với nhau. Tôi có nghe mẹ chồng của mình bảo rằng:

"Này, con nên đưa tiền đi chợ cho mẹ giữ đi, bởi vì mẹ nghi ngờ nó đem tiền về cho nhà nó!"

Chồng tôi nghe vậy liền lên tiếng đáp:

"Được rồi, nếu như mẹ muốn thì con sẽ đưa tiền vợ con đi chợ cho mẹ."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc