Sự Hối Tiếc Muộn Màng

Chương 4: Chồng Dứng Về Phe Mẹ

Trước Sau

break

Bà ta nghe đến đây liền mỉm cười trong sự vui vẻ, chẳng khác gì đạt được mục đích. Sau đó, chồng tôi cũng đã lấy tiền đưa cho bà ta. Tôi nhìn cảnh tượng đó mà chỉ im lặng, sau đó thở dài, thầm nghĩ:

“Hazz... Mình nghĩ chắc bà ta tưởng rằng mình đem tiền về cho gia đình nên mới nóng giận như vậy. Và mong sau hôm nay bà ta sẽ không làm khó dễ mình nữa!”

Thế là buổi cơm đầy sóng gió kia cũng đã kết thúc. Lúc này trời cũng đã tối. Sau khi tôi rửa chén xong, tôi cùng với chồng vào giường để ngủ. Anh ta đưa đôi bàn tay ôm chặt lấy tôi từ sau lưng, chất giọng trầm ấm ngọt ngào vang lên:

"Vợ à, anh thật sự thương em rất nhiều. Chỉ cần em nghe lời anh và mẹ anh, thì anh sẽ thương em đến cuối đời. Bằng không, anh sẽ dạy cho em một bài học vì những gì sai trái khiến mẹ anh buồn."

Tôi nghe những lời này mà cảm thấy uất ức. Tôi không ngờ rằng chồng mình lại chỉ đứng về phía mẹ, mà không hiểu được những gì tôi đã phải trải qua. Tôi lên tiếng nức nở, nước mắt chảy dài trên đôi má:

"Anh, thật ra em không làm sai điều gì cả, nhưng mẹ lúc nào cũng không vừa ý với em. Em nghĩ có lẽ mẹ không hề ưa em thì phải."

Chồng tôi nghe đến đây, khuôn mặt trở nên tức giận, giọng nói cũng cáu gắt hơn. Anh ta lên tiếng bênh mẹ:

"Này, em là con dâu mà lại đi nói xấu mẹ chồng mình như vậy sao? Em đúng là người vô lễ. Anh thật sự rất ghét những người phụ nữ như thế này. Anh cảnh báo em lần nữa: không được xúc phạm hay đổ lỗi cho mẹ anh. Em phải làm theo lời mẹ, mẹ bảo gì thì em làm đó. Con dâu thì đương nhiên phải nghe lời mẹ chồng, không được cãi. Bằng không, sẽ phải nhận lấy gia pháp của gia đình này."

Tôi nghe những lời ấy, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Tôi biết anh đang tức giận, và nếu tôi nói thêm điều gì nữa, có lẽ anh sẽ quát mắng, thậm chí đánh tôi. Vì vậy, tôi quyết định nhún nhường một chút cho yên chuyện:

"Được rồi, em thật sự xin lỗi. Em không có ý gì cả. Anh có thể bỏ qua cho em được không?"

Anh ta đáp lại bằng chất giọng lạnh như băng, hừ một tiếng:

"Ừ, chỉ lần này thôi. Không có lần thứ hai đâu. Giờ thì ngủ đi. Hôm nay anh cảm thấy mệt rồi."

Tôi nghe lời anh ta mà nhắm mắt lại. Hôm nay anh không còn ôm tôi vào lòng như trước nữa. Cảm giác như tình cảm đang dần phai nhạt. Tôi nằm đó, nước mắt lăn dài. Một lát sau, tôi đã nghe thấy tiếng gáy của anh ta. Có lẽ anh đã ngủ rồi...

Nhưng điều tôi không ngờ nhất là mẹ chồng. Bà ấy vô tình đi ngang qua phòng tôi và nghe thấy những gì tôi nói với chồng. Gương mặt bà hiện rõ sự tức giận, ánh mắt đầy căm hận. Bà ta lẩm bẩm với chính mình:

“Hừ... cái thứ con dâu bỉ ổi nhà mày, đúng là dòng giống chẳng ra gì. Mày dám đâm chọt tao sau lưng à? Tao sẽ cho mày biết tay, để xem mày còn dám giở trò như vậy nữa không. Tao nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!”

Thế rồi bà ta rời đi, khuôn mặt đầy khó chịu, nếp nhăn trên trán càng hiện rõ vẻ già nua. Trong đầu bà không ngừng toan tính:

“Bây giờ mình phải làm gì đây? Làm sao để khiến nó bị chồng ghét bỏ? Mình cũng chẳng muốn thấy mặt nó nữa. Tốt nhất là tống cổ nó ra khỏi nhà. Như vậy là quá đủ rồi.”

Mẹ chồng tôi bắt đầu suy nghĩ. Bà ta nằm trên giường, tay đặt lên trán, rồi bất chợt nở một nụ cười nham hiểm như đã nghĩ ra được một kế hoạch.

Chốc lát sau, bà ta khẽ nói:

“Hahaha... con điếm thối tha. Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Ngày mai, mày sẽ thấy được tao có thể làm gì để dạy cho mày một bài học.”

Rồi bà ta lấy điện thoại ra và gọi cho một ai đó:

“Alo, là cậu phải không? Tôi cần cậu giúp một việc. Nếu cậu làm được, tôi sẽ trả cho cậu ba triệu.”

Người đầu dây bên kia nghe vậy liền mỉm cười đáp:

“Được. Cảm ơn bà rất nhiều. Bà cứ nói đi, bà muốn tôi làm gì?”

Bà ta nở một nụ cười nham hiểm rồi bắt đầu nói chuyện với người đàn ông kia. Một lát sau, bà ta tắt máy. Tiếng cười đắc ý vang lên:

“Hahaha... cuối cùng tao cũng đã tìm ra cách để khiến mày phải trả giá. Bây giờ, tao có thể ngủ ngon rồi. Ngày mai sẽ là vở kịch hay nhất. Tao sẽ không phải thấy mặt cái thứ đáng ghét như mày nữa. Đúng là dòng giống đĩ thõa mà!”

Thế là sau những lời nói độc địa ấy, bà ta thiếp đi trong giấc ngủ đầy tự mãn...

Giờ đây trời chỉ mới tờ mờ sáng, bà ta cũng đã thức dậy, mà cảm thấy vô cùng khát nước, ngay lập tức bà ta đã lên tiếng: “Con Linh đâu? Mau vào đây đi múc cho tao một ly nước coi?”

Nhưng bà gọi mãi chẳng một ai trả lời, hay bước vào phòng của bà cả, điều đó khiến bà vô cùng tức giận, ngay lập tức đã quyết định đến phòng tôi, để dạy cho tôi một bài học...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc