Tôi chỉ có thể nghe lời của bà ta mà bắt đầu xuống dưới bếp để dọn cơm. Trong sự ấm ức không nguôi, tôi thầm nghĩ rằng: “Mình phải làm gì đây chứ? Khi sống ở nhà này như một con chó, suốt ngày bị bọn họ bắt nạt như vậy? Mình có nên rời khỏi đây không?”
Nhưng sau một lúc suy nghĩ, tôi lại thở dài: “Hazz... Mình không thể rời khỏi nơi này được, bởi vì...”
Nghĩ đến việc làm dâu nhà người khác mà bị trả về nhà thì rất nhục cho nhà, với lại đứa con sinh ra thì không có cha, nên tôi lại quyết định rằng: “Không, mình cần phải nhẫn nhịn, vì đứa con trong bụng của mình, thậm chí vì gia đình của mình. Và mình tin sẽ có cách để thay đổi được bản tính của chồng, thậm chí mẹ chồng!”
Thế là tôi cũng bắt đầu bưng mâm cơm lên cho mẹ chồng mình, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên đôi má, trong sự tủi nhục của bản thân.
Tôi đặt mâm cơm xuống, bà nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh, cứ như một con hổ đói đang chực chờ cơ hội để ăn thịt mình bất cứ lúc nào. Tôi hiểu ý mẹ chồng mà quyết định không ngồi xuống để ăn cùng, ngay lập tức định rời đi, thì bà lên tiếng quát:
“Mày nấu ăn cái kiểu này á hả? Nấu gì toàn rau không, chả có một chút thịt, chút cá. Mày đang muốn bôi bác tao, làm xấu mặt tao trước mặt bạn bè hay gì?”
Giọng nói cay nghiệt ấy lại vang lên. Tôi biết một điều rằng mẹ chồng của mình sẽ không ưa tôi và luôn kiếm chuyện, cho dù tôi có làm bất cứ điều gì. Lúc này, tôi chỉ có thể lên tiếng xin lỗi bà ta trong sự nhẫn nhịn của chính mình: “Mẹ, con xin lỗi, nhưng mà chồng của con chỉ đưa cho con mấy chục ngàn thôi, thế nên con cũng chỉ có thể mua những đồ như thế này. Vì vậy mẹ thông cảm được không? Và bảo anh ấy đưa con một ít tiền, chứ con cũng hết tiền đi chợ rồi.”
Bà ta dường như đã nổi giận, tính khí đùng đùng, lên tiếng quát: “Mày là một cái con phá của, bao nhiêu tiền đưa cho mày cũng hết! Bộ mày không biết tiết kiệm à? Mày nên học cách làm dâu đi! Một ngày mà mày xài tới mấy chục ngàn, mà chỉ mua được mớ rau này thôi á? Hay là mày cho nhà này ăn rau, còn tiền thì mày mang về cho bố mẹ mày rồi?”
Tôi nghe đến đây mà cảm thấy đau lòng, thậm chí tủi nhục, giận đến tột cùng, mà ngay lập tức quỳ xuống, chắp tay lạy mẹ chồng mình: “Không, mẹ đừng vu oan cho con như vậy mà. Con thực sự không có làm những chuyện đó. Và nhà này ăn uống chi tiêu ra sao thì con nói như vậy thôi. Thật sự thì con hết tiền rồi để có thể mua đồ ăn cho nhà này.
Với lại, thịt cá lúc này đã lên giá. Một ký thịt tới tận vài trăm ngàn, một ký cá cũng vậy, thì làm sao mà mua nổi trong khi có mấy chục ngàn? Vậy nên chỉ còn cách mua rau mà thôi!”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, ngay lập tức bưng tô canh tới, sau đó đổ lên đầu của tôi. Cũng may là tô canh không nóng, nếu không thì tôi đã bỏng hết mặt rồi.
Và khi bị đổ tô canh đó lên đầu, tôi đã la hét trong sự hoảng sợ. Tôi đã nhận ra mẹ chồng của mình không phải là một con người nữa, mà chính là một con ác quỷ đội lốt người.
Tôi giờ đây đã thực sự mất niềm tin về bà ta. Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi đây, rời khỏi căn nhà đầy sự tàn nhẫn này. Nhưng suy nghĩ cho cùng, vì đứa con trong bụng, với những lời dèm pha, tôi phải làm gì đây?
Tôi vẫn đang trong sự bất lực mà khóc lóc suy nghĩ, thì bà ta lên tiếng bảo: “May cho mày là tô canh này không nóng, nếu không thì cái mặt đáng ghét của mày đã bị hủy hoại rồi, nghe rõ chưa?
Và để tao nói cho mày biết, con trai của tao nuôi mày như vậy là đủ rồi. Mày ăn biết bao nhiêu tiền của cái nhà này, thế nên biết điều mà sống theo luật lệ của cái nhà này. Nếu không thì mày đừng có trách tao, nghe rõ chưa?”
Bà ta dứt lời, lại lấy thêm một cái đĩa đồ ăn tới, ngay lập tức một tay đã bóp miệng tôi, tay còn lại cố gắng đổ đồ ăn vào họng của tôi, trong nụ cười hả hê cùng với những lời nói cay nghiệt: “Nè, mày muốn ăn tiền con trai tao hả? Nè, vậy thì nuốt hết đống đồ ăn này vô đi, để cho mày chết nghẹn nào con điếm. Dòng thứ đàn bà chẳng có một chút giá trị nào, chỉ biết ăn bám chồng của mình, lại còn cãi lời mẹ chồng của mình. Mày xem thử mày có đáng làm con dâu hay không? Mày xem thử cái loại như mày sống có ích gì cho xã hội chứ?”
Tôi nghe những lời cay nghiệt này mà nước mắt không ngừng tuôn. Nhưng rồi cũng may, bà ta đã dừng lại. Bà ta hất tôi ngã xuống dưới mặt đất, rồi lên tiếng với chất giọng chảnh chẹ bảo: “Này, tao nói cho mày nghe, lần sau con tao mà đưa tiền cho mày, mày nhất định phải đưa cho tao giữ, để tao tự mình chi mua đồ ăn trong căn nhà này, chứ tao sợ mày ăn bớt ăn xén rồi để cái nhà này phí của, nghe rõ chưa? Còn giờ thì hãy mau xuống bếp, chứ nhìn thấy cái bản mặt của mày, nó làm tao thấy chướng mắt thôi!”