Tôi là Kim Linh lấy chồng lúc 23 tuổi, khi bị dụ ngọt bởi những lời nói của gã đàn ông khốn nạn ấy. Anh ta luôn bảo rằng ảnh sẽ yêu tôi suốt cả cuộc đời này, sẽ cho tôi một cuộc sống tốt đẹp, vô cùng hạnh phúc, rồi chúng tôi sẽ có đàn con thơ, một mái nhà ấm cúng...
Anh ta thường ngày sẽ đi làm, còn tôi chỉ việc ở nhà lo chuyện nội trợ bếp núc mà thôi. Tôi cũng tin lời của anh ta, thế là chúng tôi đã đến với nhau bằng một cái đám cưới linh đình sau ba năm quen nhau với cuộc tình đầy hạnh phúc.
Quả thật, những lời nói của anh ta trước khi cưới đều là đúng, nhưng nó cũng chỉ là một phần thôi. Vì lời hứa đâu phải lúc nào cũng là sự thật. Thế nên cái kết của tôi nhận lại rất thảm hại, đến nỗi tôi chỉ có thể khóc mỗi ngày trong nỗi đau tận cùng của một người làm dâu mà thôi.
Tiếng mẹ chồng cùng với mấy bà bạn của bà ta không ngừng vang bên tai tôi: “Chị có một đứa con dâu thật tốt nhỉ? Nó thật chăm chỉ, việc gì cũng làm cả!”
Trước câu nói của người bạn mẹ chồng tôi đang khen tôi, thì tôi có thể thấy nét mặt của mẹ tôi cau lại, chất giọng chanh chua như một con dao đâm vào trái tim tôi với những lời mỉa mai: “Hơ... chăm chỉ cái gì chị ơi? Loại đàn bà như nó chẳng biết làm một việc gì cả, cứ ở nhà ngày nào cũng lo bếp núc, bắt chồng nó bao nuôi, nhà này bị nó ăn sắp mạt rồi!”
Lời nói vô cùng khó nghe như một cây kim đâm thẳng vào tay tôi, tôi cảm thấy rất chạnh lòng nhưng tôi cũng không thể phản bác lại được. Bởi vì tôi là con dâu mà, mẹ chồng muốn nói gì thì nói chứ có thể làm gì hơn chứ? Với lại, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình thôi, tôi không muốn bị người ta dèm pha là loại phụ nữ bị chồng bỏ. Hơn hết, tôi cũng đang mang thai con của anh ấy. Nếu như anh ta thật sự bỏ tôi rồi, tôi cũng không biết làm sao để nuôi con của mình, thậm chí còn mặt mũi đâu về nhà mẹ đẻ, để gia đình tôi bị hàng xóm xúc phạm bôi nhọ thì sao?
Vậy nên, mặc kệ cho tính khí của mẹ chồng tôi như thế nào, tôi vẫn cố chịu. Bà ta vừa dứt lời, ánh mắt sắc lẹm đã nhìn tôi. Nụ cười khinh khỉnh mang theo vẻ khinh thường, bà ta nói: “Này, mày đi ra phía sau dọn cơm lên đây. Trưa rồi mà còn không biết nên làm gì à?”
Nghe câu nói của mẹ chồng, tôi liền đáp lại với sự nhẹ nhàng: “Dạ, bởi nãy giờ con lo làm việc cũng không chú ý đến thời gian, nên là để bây giờ con xuống dọn liền!”
Tôi với chất giọng nhẹ nhàng nói chuyện mà nhún nhường với bà ấy, thì bà ấy lại làm tới mà quát mắng cứ như tôi đã làm gì sai vậy: “Này, mày đừng quên thân phận của mày, chỉ là con dâu của cái nhà này, cũng như một con ở thôi. Tao nói một câu mà mày trả lời một câu à! Mày đúng là cái loại đàn bà mất dạy mà!”
Tôi nghe câu nói cay nghiệt của bà, nước mắt tôi bắt đầu rơi. Trong sự cố gắng chịu đựng nỗi nhục này, tôi cũng chẳng biết phải làm gì hết. Tôi không hiểu tại sao mẹ tôi lại chửi tôi thậm tệ như vậy, trong khi tôi có làm gì sai đâu. Thế là tôi lên tiếng: “Mẹ đừng chửi con được không? Nếu có gì sai, mong mẹ hãy góp ý nhỏ nhẹ, vì như thế con sẽ tủi thân đấy!”
Mấy bà bạn của mẹ tôi chẳng mảy may quan tâm đến tôi, bọn họ chỉ nhìn như là đang xem một vở kịch thôi. Trong khi đó, mẹ chồng của tôi đã đứng dậy khỏi bàn, bà ta nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt sắc lạnh, rồi cũng tiến tới đưa tay nắm lấy lỗ tai tôi. Bà ta không ngừng kéo tai tôi, khuôn mặt nhăn nhó, đôi môi cắn chặt giống như là tức giận lắm.
Trong tiếng kêu la đau đớn của tôi: “Mẹ hãy mau dừng lại đi mà! Con có làm gì đâu chứ? Con chỉ bảo mẹ nhẹ nhàng với con một chút thôi, dù gì con cũng là con dâu của mẹ mà!”
Bà ta mặc kệ những lời nói của tôi, vẫn hung hăng như vậy, vung tay tát vào mặt tôi một cái đau điếng. Chất giọng hống hách vang lên: “Nè, mày mới về đây làm dâu được vài tháng mà mày đã lên mặt như vậy rồi! Nếu như bây giờ tao không dạy cho mày một bài học, thì chắc mấy ngày nữa mày leo lên đầu tao ngồi phải không?”
Bà ta vừa dứt lời, đã vung tay đánh tôi lia lịa. Giờ đây, tôi cũng mới nhận ra được một điều: thì ra trong vài tháng làm dâu ở đây, bà ấy mới chỉ bộc lộ một chút tính cách thực sự của mình, đó là sự chế giễu tôi mà thôi. Còn giờ mới chính là con người thật của bà ấy, khi tàn nhẫn đến mức đánh đập tôi một cách dã man như thế này.
Tôi la hét trong sự đau đớn, cố gắng dùng tay để thoát khỏi những trận đánh của bà ta, khi chả khác gì một kẻ hung tợn. Bà ta dùng tay tát lia lịa vào mặt tôi, thậm chí là nắm tóc để giật. Trong tiếng van xin của tôi mang theo vẻ bất lực: “Mẹ ơi, dừng lại đi mà! Con xin mẹ đó, con có làm gì sai đâu chứ?”
Bà ta gầm giọng: “Mày mà không làm gì sai hả? Mày là cái thứ ăn bám, đã vậy còn dám lên mặt với tao, cho nên phải cho mày nếm mùi thì mày mới thôi cái tính đó lại!”
Nói xong, bà ấy đã xô tôi ngã rồi đưa ánh mắt nhìn tôi. Sau đó cũng thôi đi cái thú tính của mình khi thấy tôi ôm bụng trong sự đau đớn. Có lẽ bà ta nhận ra nếu tiếp tục thì cái thai của tôi sẽ có mệnh hệ gì đó nên mới dừng lại. Bà ta thở dài như cố gắng lấy bình tĩnh mà nói: “Này, bài học hôm nay mày hãy nhớ. Đó là đừng bao giờ trả treo với tao! Còn giờ hãy mau xuống dọn cơm lên đây!”